Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lá chít

“Chân?”

Hơi thở Nhạc Tử Mặc vẫn có chút yếu ớt, ừ một tiếng, hắn cảm thấy mình bị thứ gì đó cắn, có thể là con gián nhỏ vừa rồi kia. Lúc ấy bị một cái bóng đen lao tới dọa sợ, có lẽ lúc đá đối phương ra thì bị cắn, khi đó chỉ nhói nhói một chút, lại sợ hãi nên không để ý đến, sau đó lại nghĩ có lẽ chỉ bị cắn thương bình thường thôi, hiện tại mới cảm thấy không đúng.

Từ đầu gối trở xuống, hoàn toàn không có cảm giác.

Lúc này Nhạc Tử Mặc mới hoảng hồn, hắn cứng ngắc nâng chân phải lên, phát hiện quần chỗ bắp chân đúng thật là bị cắn rách, cuốn ống quần lên, trên bắp chân có một vết tím đen to bằng ngón tay, ở nơi đó có một vết cắn nho nhỏ, không sâu, nhưng vết bầm màu đen kia đang có xu thế khuếch tán ra bốn phía.

“Bị cắn rồi.” – Thanh âm của Liêm ám trầm, hắn ra hiệu cho bọ hung lớn trước mặt dừng lại, sau đó dặn dò Băng mang theo Nhạc Tử Mặc về trước.

“Quân thượng, ngài yên tâm, tôi sẽ đưa thị quân đại nhân trở về.” – Băng gật đầu, sắc mặt nặng nề, cấp dưới hộ thống phân thành hai đội, một đội đi theo quân thượng, một đội đi theo Băng.

Hiện tại, Nhạc Tử Mặc đột nhiên không biết phải làm sao, nếu như lúc ấy hắn phát hiện có chỗ không đúng thì chuyện này hẳn đã được giải quyết từ sớm, sẽ không kéo phiền phức đến bây giờ như thế này.

Nhìn hành động của Liêm, hẳn là muốn đi tìm vị quân thượng phiền toái kia.

Nhạc Tử Mặc: “…”

Liêm quay đầu nhìn thấy người kia đang khẩn trương bất an, tưởng cậu ấy bị dọa, dùng một loại phương thức vô cùng vụng về mà dỗ dành: “Không có gì đâu, Tiểu, Tiểu Mặc, tôi đi lấy thuốc về, sẽ không sao.” – Nói xong, đưa tay sờ sờ gương mặt Nhạc Tử Mặc.

Cả người Nhạc Tử Mặc có chút cứng ngắc, hiện đang trên đường phố, trùng nhân và nhân loại đi tới đi lui, không biết quân thượng trùng nhân này muốn làm gì. Nhưng lại thấy Liêm sờ vài cái xong, giống như xác định gì đó, hơi hơi gật đầu: “Mạch đập bình thường, hô hấp vẫn rất ổn định, không có vấn đề gì lớn, chờ tôi trở về là được.”

Đại ý muốn nói là, yên tâm đi, đừng có lo lắng, không chết được đâu.

Sau đó rất quả quyết quay người, mang theo một nhóm trùng nhân cấp dưới đi mất, tốc độ có thể nói là rất nhanh.

Nhạc Tử Mặc cảm thấy, sau này bất kể là trùng nhân này làm chuyện gì với hắn, hắn cũng không thể suy nghĩ lung tung, đối phó với loại trùng nhân EQ thấp này, trông cậy gì vào việc đối phương làm ra mấy hành động mập mờ chứ, chỉ đơn giản là do tư tưởng của chính mình không trong sáng mà thôi.

Về tới nơi ở, Băng mang theo Nhạc Tử Mặc đi vào căn phòng khác với căn phòng mà hắn đã ở trước đó, nơi này lớn hơn cũng rộng rãi hơn, giường cũng khác cái giường nhỏ lúc trước. Nơi này có tủ quần áo, bàn đọc sách, bàn ghế các thứ, nhưng trên những thứ này đều không có gì, nhìn vào thấy rất trống rỗng.

Càng đặc biệt hơn là, trong phòng còn có một phòng vệ sinh.

Trải đệm chăn mới lên, đem quần áo mới mua về để vào trong tủ, ngồi lên ghế, lúc này Nhạc Tử Mặc mới bắt đầu xem xét căn phòng. Căn phòng được phân thành gian trong và gian ngoài, ở giữa còn có một cái rèm trúc, cái bàn ở gian phía ngoài có thể dùng để uống trà hoặc ăn cơm, trên bàn còn trưng một bình hoa giả màu tím, nhìn cũng có mấy phần sức sống.

Mấy thị vệ trước đó đi theo đã bị Băng gọi đi hết, nhưng mà xem chừng là đi không xa, bởi vì Nhạc Tử Mặc loáng thoáng nghe được giọng nói của Băng.

Chỉ trong chốc lát Băng đã dẫn hai nô bộc trung niên và hai đứa nhỏ khoảng chừng tám tuổi đến, đó cũng chính là hai người mà Nhạc Tử Mặc đã chọn ở đấu trường. Bị vài cặp mắt nhìn chăm chú, Nhạc Tử Mặc ngồi trên ghế thấy cực kỳ không thoải mái, hắn vừa đứng lên Băng lại nói: “Thị quân đại nhân, cậu cứ ngồi xuống đi, Băng giới thiệu cho cậu mấy nô lệ này. Hai người này một người tên là Mục, một người tên là Trạch, là người sau này sẽ phụ trách vấn đề sinh hoạt của cậu, ví dụ như cơm nước, rửa mặt thông thường. Hai đứa nhỏ này, một đứa tên là Đồng, một đứa tên là Tô, phụ trách truyền tin tức, làm chân chạy vặt, giải buồn cho cậu.”

Nhạc Tử Mặc yên lặng gật đầu, tâm tình hết sức phức tạp, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy hai đứa nhỏ như củ cải kia, nhỏ xíu như thế, trên người còn có vết sẹo do bị đóng dấu, cũng không lên tiếng. Trước đó khi còn ở đấu trường, sức lực để sống sót cũng không còn, đầu cúi thấp xuống, hết sức thành thực.

Dường như Băng nhìn ra cái gì đó, âm thầm cười một cái.

“Thị quân đại nhân, đối với bọn họ cậu không cần phải thương hại, có người từ khi sinh ra đã nhất định phải nhận vận mệnh này, không trách ai được. Tôi biết tấm lòng của thị quân đại nhân lương thiện, lần đầu tiên tới nơi này khó tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng mà cậu vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, ngài mai sẽ có trùng nhân phụ trách chuyên môn đến giảng giải cho cậu.” – Băng nhẹ nhàng nói, ra hiệu cho mấy nô lệ kia dọn dẹp căn phòng. Bốn nô bộc, bất kể là người lớn hay trẻ con, đều rất nhanh tìm ra việc mình phải làm, thế là trong phòng chỉ còn lại Băng và Nhạc Tử Mặc.

Nhạc Tử Mặc cũng không thanh minh nhiều với Băng, cùng là tù binh, chẳng qua chỉ khác biệt về đẳng cấp, thực tế thì bản thân cũng chỉ là một kẻ bị cầm tù, chạy không thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh. Hắn không vì đối phương sắp xếp nơi ở cùng cơm nước cho mình mà cảm thấy mình hơn người một bậc, Nhạc Tử Mặc vẫn luôn rất rõ ràng trong mắt những trùng nhân này mình là dạng tồn tại gì.

Chỉ là một thú cưng mà thôi.

Hắn cũng chẳng mừng vui vì tất thảy những gì mình đang có, hết thảy những điều này đều là đạt được từ trên người trùng nhân. Hắn chẳng có cách nào chi phối, cũng không có biện pháp đi đòi, một khi hắn không được yêu thích nữa, tất cả đều không còn, toàn bộ đều bị trùng nhân nắm trong tay.

Hắn chỉ có thể gặp sao yên vậy, để bản thân mình sống không phải phiền lòng.

“Được, tôi sẽ chú ý.” – Nhạc Tử Mặc đối với Băng vẫn luôn có thái độ ôn hòa duy trì mỉm cười.

Băng: “Tôi đi ra ngoài trước, nếu như có chuyện thì có thể sai bảo những nô bộc kia.” – Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Thị quân đại nhân đừng lo lắng, quân thượng sẽ trở về nhanh thôi.”

Nhìn đối phương ra ngoài, lúc này Nhạc Tử Mặc mới đi đến cái giường rộng lớn thoải mái dễ chịu nằm lên. Hai nô bộc lớn tuổi không biết đã đi nơi nào, hai đứa nhỏ, một đứa bưng chén nước, một đứa bưng một chậu nước, chậm rãi đi tới.

“Đại nhân, Ngài uống ít nước trước đi.” – Tô nhỏ giọng nói.

Nhạc Tử Mặc nhận lấy, nói cám ơn, uống mấy ngụm rồi để lên tủ đầu giường ở bên cạnh. Hiện tại hắn vẫn hơi choáng, chẳng hề muốn nói chuyện chút nào.

Một đứa nhỏ khác đem chậu nước đặt ở dưới chân Nhạc Tử Mặc, ngồi xổm người xuống nói: “Đại nhân, ngài rửa chân trước đi…”

“Không có gì, không có gì, để anh tự làm, mấy đứa, mấy đứa qua bên cạnh đứng đi, có việc gì thì anh sẽ gọi.” – Nhạc Tử Mặc giữ vững tinh thần, để hai thằng nhóc đứng qua một bên, hai thằng nhóc kia thành thật chắp tay sau lưng, mắt nhìn mặt đất, giống như sợ phạm phải sai lầm gì lớn, Nhạc Tử Mặc khẽ thở dài.

Hắn thật sự không hưởng thụ nổi. Hắn nhận nền giáo dục hiện đại, mặc dù là niên đại hô hào người người bình đẳng, tưởng tượng so với thực tế vẫn luôn có chút chênh lệch, nhưng tối thiểu thì vẫn tồn tại nhân quyền, không đến mức giống như thế này.

Có điều, hắn cũng sẽ không ngu dại mà bỏ ra tâm đồng tình, từ những lời trước đó của Băng có thể nghe ra được, dường như có người từng sinh ra tâm đồng tình với mấy nô lệ mua về, sau đó đã xảy ra chút chuyện không tốt. Nếu không phải thì sao lại nói ngày mai sẽ có người đến dạy cho hắn?

Xem ra đây là muốn cho hắn học một khóa lễ tiết rồi.

Nhạc Tử Mặc có thể làm gì được chứ, đương nhiên là tiếp nhận thôi.

Hắn để mấy nô bộc ra ngoài hết, nếu có chuyện gì sẽ gọi bọn họ, mấy nô bộc đáp lại một câu rồi đi ra. Nhạc Tử Mặc nhìn nửa cái chậu kia, nước là nước ấm, hắn cởi giày, kéo ống quần nhìn xuống chỗ vết thương bị gián cắn, vốn chỉ là một khối lớn bằng đầu ngón tay, hiện tại đã lớn như một quả hạch đào, đen như mực, khiến người nhìn thấy mà sợ hãi.

Yên lặng cho chân vào trong chậu, thoải mái khiến Nhạc Tử Mặc sắp ngủ, ngay tại lúc hắn có chút buồn ngủ thì Tô lúc trước bưng nước đến tiến vào: “Đại nhân, quân thượng đã về.”

“Anh biết rồi.” – Nhạc Tử Mặc lập tức tỉnh, lắc lắc nước trên chân, mang giày xong, Liêm ở đầu bên kia đã vén rèm xe tiến đến, phía sau hắn còn có Trương Trạch Giai đã từng gặp ở chỗ mua đồ ăn và gián cục cưng bị hắn kéo tới theo sau.

Thời điểm con gián nhỏ kia được mang vào, Nhạc Tử Mặc rõ ràng cảm nhận được trong phòng tràn ngập một cỗ mùi khó ngửi quái lạ.

Trương Trạch Giai ôm lấy con gián nhỏ trên đất đi đến trước mặt Nhạc Tử Mặc, vẻ mặt xấu hổ, khom người nói: “Thật sự rất xin lỗi, Man Tây nhà tôi quả thật quá nghịch ngợm, đã gây thêm phiền phức cho cậu, tôi tới đây để đưa thuốc cho cậu.”

Khóe miệng Nhạc Tử Mặc giật giật một cái, nhìn thấy người đàn ông yếu ớt này đang mạnh mẽ cậy cái hàm dưới giống như răng cưa của con gián nhỏ kia ra, động tác thô bạo hung tàn vô cùng, đối phương không thèm để ý chút nào, còn cho ngón tay vào bên trong đào khoét gì đó.

Lúc đầu con gián cục cưng còn liều mạng giãy dụa, bật tanh tách, nếu không phải Trương Trạch Giai kéo dây thừng, cái con gián con to lớn kia đã chạy ra ngoài. Khi nghe Trương Trạch Giai tức giận mắng vài tiếng, con gián nhỏ kia lập tức trở nên rất biết điều, mặc cho cha nhỏ nhà mình làm ra các loại hành động dã man hung tàn.

Nhạc Tử Mặc đột nhiên cảm thấy, gián cục cưng rất đáng thương…

Nhìn kìa, bị móc đến mức nước bọt chảy hết cả ra.

“Không có gì đâu, trẻ con là như thế mà.”

Liêm để Nhạc Tử Mặc đi đến ghế ngồi, cả người ngồi xổm xuống kéo ống quần của hắn lên. Cũng không biết Trương Trạch Giai móc vật gì từ trong miệng con gián nhỏ kia ra, đi tới bôi lên chỗ bị cắn, xoa bóp mấy lần, Nhạc Tử Mặc phát hiện cảm giác tê dại kia đã giảm bớt.

Trương Trạch Giai tràn đầy áy náy nói: “Cậu nghỉ ngơi một ngày, hẳn là sẽ không sao. Thật rất xin lỗi, lúc nãy ở trên đường đã hiểu lầm cậu, hi vọng cậu không quá để bụng, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại Man Tây thật tốt.”

Chẳng hiểu sao trong lòng Nhạc Tử Mặc lại thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là không tàn phế, thái độ xin lỗi của đối phương tốt, Nhạc Tử Mặc cũng không gây sức ép, dù sao cũng là do hắn đá đứa nhỏ nhà người ta trước.

Sau đó, Trương Trạch Giai lại lấy ra một túi đồ, mở lớp lá chít* bao bên ngoài ra là miếng thị màu tái tái: “Đây là chút tâm ý của tôi, mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng vị cũng không tệ lắm, rất thích hợp để nhân loại chúng ta ăn, mong cậu nhận lấy.”

Tính ra thì người này cũng rất thành thật, quả thực miếng thịt kia bề ngoài không tốt, đã tái đi, biến thành màu đen, giống như một khối màu đen hình cầu, hơn nữa nhìn qua cực kỳ thô ráp. Thực ra thì Nhạc Tử Mặc có chút không muốn.

Có điều Liêm lại để người hầu đứng ở bên cạnh nhận lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.