Sự Phản Kích Của Nữ Chính Truyện Ngược
13.
Mặt Tiêu Dạ tối lại: “Sao em làm được?”
Chuyện giám đốc bá đạo lấy thận là chuyện sẽ phải xảy ra.
Cho nên tôi đã chuẩn bị từ trước, tôi thêm một máy định vị mini trên vòng cổ hắn tặng tôi.
Một khi không liên hệ với tôi được, Hàn Án có thể tìm tôi thông qua máy định vị.
Nhưng tôi không nói cho Tiêu Dạ đâu.
Cho hắn sợ!
Luật sư của Tập đoàn nhà họ Tiêu ra mặt, nói Tiêu Dạ thấy có tai nạn xe cộ ở bên đường nên đưa tôi vào bệnh viện trị liệu.
Hợp tình, hợp lý và hợp pháp.
Tôi còn phải cảm ơn hắn, dập đầu ba cái cảm ơn thật lớn cơ.
Bây giờ Tập đoàn họ Tiêu thế lớn, không có chứng cứ rõ ràng thì cảnh sát không dám làm gì.
Hàn Án giận tới mức muốn khùng luôn.
Nhưng tôi trấn an anh: “Không sao, tôi có cách trị được hắn.”
Anh ôm nhẹ vai tôi, nước mắt rưng rưng: “Nếu anh vẫn luôn ở cạnh em thì em sẽ không….”
Tôi đẩy nhẹ anh ra: “Đàn ông đàn ang mà khóc cái gì, tôi hơi choáng đầu, đi không nổi…”
Hàn Án vội lau nước mắt, khom lưng bế tôi kiểu công chúa.
Tôi dựa vào khuỷu tay anh, nở nụ cười với Tiêu Dạ đang khó chịu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Chu Vân, 9 giờ sáng ba ngày sau, anh đợi em ở cửa Cục dân chính!”
“Anh chỉ cho em cơ hội đấy thôi!”
Cơ thể Hàn Án run lên.
Tôi chôn mặt vào lòng Hàn Án, cười khẽ: “Anh thường tập thể dục hả? Có cơ ngực nè!”
Mặt Hàn Án đỏ ửng.
“Thân thể khỏe mạnh thì mới bảo vệ em lâu dài được!”
Khụ.
Hèn gì mọi người luôn bảo, nam phụ thuộc về người đọc.
Rời khỏi bệnh viện, Hàn Án đưa tôi vào bệnh viện khác kiểm tra toàn thân.
Ánh sáng của nữ chính rất mạnh, tôi chỉ bị chấn động não nhẹ thôi.
Tôi nghỉ ngơi rong bệnh viện, anh cầm máy tính đến cùng tôi.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩn người rồi nhìn trộm tôi.
Sau N lần bị tôi bắt được, anh nhịn không nổi mà hỏi: “Tiểu Vân, em, có phải em muốn kết hôn với người đó không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Tại sao? Lúc trước em yêu người kia lắm, cái gì cũng chịu.”
“Anh cũng bảo đó là trước kia còn gì. Một tên tội phạm gi-ết người lại bị bệnh tự luyến và có xu hướng bạo lực thì đâu xứng để yêu đâu?”
Gương mặt Hàn Án thay đổi, vui tới mức buộc miệng hỏi: “Vậy Tiểu Vân, để anh chăm sóc em cả đời nhé!”
“Chúng ta ở cạnh nhau được không?”
14.
Tí tách tí tách.
Sau khi anh nói xong, phòng bệnh yên tĩnh một thoáng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường vang lên.
Tôi cười nhẹ: “Hàn Án, tôi đã nói với anh, tôi không phải là Chu Vân trước kia nữa.”
“Tôi không yêu người kia, và tôi cũng không yêu anh.”
“Thế em yêu ai?”
“Đâu phải cứ phải có đàn ông mới sống được?” Tôi nhìn thẳng anh, “Tôi chỉ yêu bản thân mình.”
“Tôi tin tưởng anh, chấp nhận sự giúp đỡ của anh là vì tôi muốn làm đối tác với anh.”
Hàn Án không load kịp, ngẩn ngơ nói: “Hợp tác gì?”
“Tôi sẽ kéo khách của Tiêu Dạ lại cho anh, để báo đáp, anh cần dựa vào cấp bậc của khách hàng mà trả cho tôi lượng cổ phần tương ứng..”
“Anh có muốn hợp tác chuyện làm ăn này không?”
Dựa vào đàn ông yêu đương thì có gì hay chứ?
Muốn gì cũng phải nhìn xem tên đàn ông đó vui không.
Người phụ nữ mạnh mẽ phải có sự nghiệp của bản thân.
Đừng nói là nam phụ, đến đó muốn mở một hậu cung toàn trai đẹp cũng chả có vấn đề gì!
Hàn Án đồng ý.
Tôi nghỉ ngơi một đêm, sau đó cầm máy tính đã dặn Hàn Án mua cho mình, tôi bắt đầu hack vào hệ thống tường lửa của nhà Tiêu Dạ.
Phần lớn video bị tôi down về.
Cùng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của Tiêu Dạ.
“Anh đã đuổi Bạch Tố Tố khỏi bệnh viện rồi, bây giờ không có bệnh viện nào dám nhận cô ta cả.”
“Mẹ em đã bị dừng thuốc và không có bác sĩ tới chăm nữa.”
“Anh sẽ bắt những ai làm hại em trả giá lớn.”
….
Xử lý người khác thì nhanh thật đấy.
Tôi trả lời: “Người mang đến đau khổ cho tôi nhiều nhất là anh đó!”
“Không bằng anh biểu diễn màn nh-ảy l-ầu tạ tội cho tôi xem đi?”
Nửa ngày sau, Tiêu Dạ mới trả lời: “Tiểu Vân, kết hôn với anh, sau này em có thể đòi lại gấp bội từ trên người anh.”
Mọe….
Tới giờ vẫn không thèm nói một câu xin lỗi luôn á.
Tôi đã đọc toàn bộ tác phẩm, phải thừa nhận nguyên chủ quá mức đê hèn.
Nhưng so sánh với nhau, tên đàn ông Tiêu Dạ này còn cặn bã tới mức toàn bộ Thái Bình Dương phải xin thua.
Girl helps girl!
Cho nên, Tiêu Dạ phải nhận đòn trả thù của tôi, đây là cái giá mà hắn phải trả.
Ba ngày đến rất nhanh
8 giờ 50 sáng, tôi đi xe Hàn Án đến Cục dân chính.
Ánh nắng sáng lạn chiếu lên gương mặt đẹp trai của Tiêu Dạ.
Hắn mặc bộ vest mới, ngay cả tóc cũng được cắt tỉa.
Hắn đứng trên bậc thang nhìn tôi đang xuống xe.
Trên miệng nở nụ cười đắc ý: “Tiểu Vân, anh biết em sẽ đến. Cho dù là lúc trước hay sau này, anh luôn là người đàn ông duy nhất trong đời em.”
Hắn vươn tay với tôi: “Tới đây đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.