Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 17: Độc chiếm



Một đêm này sư phụ chẳng qua là ôm nàng hôn nàng, sau đó cái gì cũng không có làm, chẳng qua khi mỗi lần nàng mơ màng tỉnh giấc là có thể nhìn thấy sư phụ nhà mình đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt xa xăm, dường như muốn nhìn đến mặt nàng nở hoa luôn. A Kiểu muốn đưa tay sờ mặt mình một cái, nào ngờ cả hai tay đều bị sư phụ xiết vào lòng bàn tay người, không có cách nào nhúc nhích.

Nàng nhìn ra bên ngoài, trông thấy ánh sáng vằn vặt, hiển nhiên là đêm đã khuya rồi.

A Kiểu cắn cắn môi, dè dặt hỏi: "Sư phụ không ngủ được sao?"

Nàng trước đó đã làm sai, còn ngã vào hồ Tam Sinh vẫn còn chột dạ đây, tự nhiên không dám cùng sư phụ hí hửng cười đùa. Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, cái hồ Tam Sinh kia có gì chứ, không phải là để cho nàng nhìn kiếp trước của mình một lát thôi sao? Hơn nữa, nàng căn bản cái gì cũng không thấy. Không thấy cũng được thôi, trực tiếp để nàng ngã nhào vào hồ luôn, nước hồ lạnh lẽo giống như muốn đông nàng thành cây nấm "băng" vậy.

"Sư phụ lạnh không?" Thấy sư phụ không lên tiếng, A Kiểu rụt đầu một cái nhích lại gần lồng ngực sư phụ nhà mình một chút.

Nhiệt độ trên người sư phụ vốn không cao, trừ lúc song tu hơi nóng bỏng chút, thời gian còn lại đều chỉ âm ấm, khác hẳn với Nhị sư huynh. Có lẽ bởi vì sư phụ là hậu duệ thần tộc, cùng người khác bất đồng, nhưng những ngày gần đây dường như trên người sư phụ bắt đầu lạnh hơn một chút.

A Kiểu rút tay ra, lớn gan ôm lấy thắt lưng sư phụ, ngẩng đầu nhìn một phát hiện sư phụ chẳng những không có tức giận, hơn nữa giữa hai hàng lông mày có vẻ ôn hòa đi một ít.

Như vầy mới đúng chứ.

A Kiểu dò xét sắc mặt, biết được lúc này sư phụ hẳn là thích vậy, lại càng ra sức ôm hắn, hai luồng trắng muốt trước ngực cọ vào sát người hắn. Không quá một hồi, trên mặt A Kiểu có chút vui mừng, không hiểu sự tình vui vẻ nói: "Sư phụ lại nóng lên rồi."

Nhìn xem nàng là tiểu đồ nhi có nhiều tác dụng đó nha.

Đơn giản là nhiều chức năng mà.

Trên mặt A Kiểu dương dương tự đắc, hoàn toàn không biết nơi nào đó bị nóng cũng dựng đứng lên rồi, đợi khi phát hiện được, nàng giương mắt lên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của sư phụ. Nàng run lập cập, mơ hồ ý thức được điều gì, nhưng loại chuyện này trước kia nàng có khó chịu một chút, nhưng hiện giờ một lần hai lần hay ba lần bốn lần gì cũng không khác nhau mấy, dù sao người tốn sức cũng không phải là nàng.

Nàng có chút lười, lại tham tiện nghi nhỏ, loại chuyện không mất sức mà còn tăng tu vi này, thật sự trong lòng nàng rất tình nguyện. Hơn nữa lúc này sư phụ rất dễ nói chuyện, tựa như nàng mở miệng muốn trăng sao trên trời, sư phụ cũng tìm cách hái xuống cho nàng.

A Kiểu nuốt nước bọt, thấy sư phụ nhà thật lâu không có cử động, theo bản năng "cầm lên."

"A Kiểu."

Tiêu Hành rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói có chút khàn. Hắn cầm tay nàng, trên mặt vẻ thản nhiên, nhưng thân thể đã thành thực bại lộ không còn sót gì. Nếu đổi thành người ngoài, tất nhiên hắn không lừa được, nhưng nếu là tiểu đồ nhi, hắn thật đúng có thể hù dọa nàng đây.

A Kiểu không dám động đậy nữa.

Tiêu Hành thấy ánh mắt nàng sợ sệt, liền nói: "A Kiểu thích Quy Vân Các này không?"

Vì sao đột nhiên hỏi nàng cái này?

A Kiểu đảo mắt vòng vo, nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời: "Đồ nhi thích a. Quy Vân Các có sư phụ, còn có Nhị sư huynh."

Tiêu Hành nghe đến ngẩn ra, lại nói: "Vậy A Kiểu có bằng lòng đi theo vi sư tìm một nơi chốn an tĩnh, sống với nhau sau đó không màng thế sự được không?"

"Sư... sư phụ?" A Kiểu há hốc miệng, nhìn ánh mắt nghiêm túc của sư phụ nhà mình, hiểu được chuyện này không phải là trò đùa, liền nói, "Vậy... sư phụ có mang theo các sư huynh của Quy Vân Các không?"

Tiêu Hành trực tiếp nói: "Sẽ không. Chỉ có hai chúng ta thôi."

Chỉ có bọn họ?

A Kiểu trong lòng run rẩy, suy nghĩ một chút đều cảm thấy quá đáng sợ mà. Quy Vân Các này nàng đã sống bảy năm, quả thực bỏ không được, hơn nữa nàng không mỗi ngày ngoài sư phụ ra thì không thấy ai. Nàng nơi này có nhiều bằng hữu, những bằng hữu mà kia sư phụ không biết. Hoa hoa thảo thảo phía sau núi, đều là bằng hữu tốt của nàng. Mặc dù mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ, nhưng sư phụ quản nàng quá nghiêm, cũng không cho phép nàng kết giao.

A Kiểu chợt nhớ đến đĩa cá chép kho kia.

Thật sự mỗi lần nhớ lại, nàng đều thấy áy náy trong lòng.

Nàng bất quá chỉ là một cây nấm nhỏ thôi, con cá chép kia cũng là một sinh mạng, nàng hiểu nhất là thân tại nơi cao rất khó sinh tồn.

Nhưng như vậy thì thế nào?

Nàng sợ chọc sư phụ tức giận? Vạn nhất sư phụ đem nàng đi hầm canh thì phải làm sao?

Trong lòng nàng áy náy, nhưng rốt cuộc vẫn tham sống sợ chết.

Nhưng mà lần này, nàng phải dũng cảm một lần.

A Kiểu hít sâu một hơi, nói: "Đồ nhi không muốn."

Sắc mặt Tiêu Hành thoáng cái trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Nàng nói gì?... Nói lại lần nữa?"

A Kiểu có chút sợ, đầu co rúc lại một cái, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng thả tay đi xuống thân sư phụ cầm vật đó lên, đánh bạo uy hiếp nói: "Sư phụ không thể mãi quản thúc đồ nhi, đồ nhi cũng có quyền kết giao bằng hữu, đồ nhi không nỡ rời Quy Vân Các, nếu như... nếu như sư phụ còn ép đồ nhi, đồ nhi liền... " Nàng gia tăng lực đạo, thử nhe răng nói, "Đồ nhi sẽ không khách khí đâu."

Nàng coi như không đếm xỉa đến, cẩn thận nàng bóp vỡ nó đấy nhé!

Hết chương 17!

Dịch bởi Mạt Họa

(Ôi mợ ơi, bà Nấm nhỏ kinh khủng quá, dòm ngây thơ vậy mà không vừa lòng là bà bóp vỡ ngay)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.