A Kiểu khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ ăn năn cầu tha thứ: "Sư phụ, đồ nhi không dám nữa..."
Tiêu Hành dừng lại, trán nhễ nhại ướt đẫm mồ hôi, nhìn tiểu đồ nhi co rút trong ngực mình, cuối cùng cũng không thể xuống tay nặng. Hắn lui ra, hôn nhẹ lên gò má nàng, nói:
"... A Kiểu, hôn vi sư." Hắn không muốn nàng sợ hắn nữa, hắn muốn nàng chủ động thân thiết hắn. Hắn thấy tiểu đồ nhi trợn tròn hai mắt nhìn mình, cố gắng làm cho sắc mặt nhu hòa một chút, nắm tay nhỏ bé của nàng, nói: "A Kiểu..."
A Kiểu sợ sư phụ, chu cái miệng nhỏ hôn lên mặt sư phụ một cái.
Hôn xong, sư phụ cong môi cười. A Kiểu ngẩn ngơ nhìn hắn, cảm thấy lúc sư phụ nhà nàng cười lên vô cùng đẹp, trách không được có nhiều tiên tử đều thích sư phụ, sư phụ đẹp mắt như vậy, nàng cũng thích a.
A Kiểu cau mày, đưa tay xuống phía dưới sờ chỗ kia.
Sắc mặt Tiêu Hành xụ xuống, ân cần hỏi nói: "Không thoải mái?" Vừa rồi hắn đang nóng giận, không điều khiển được lực đạo, tiểu đồ nhi thân thể yểu điệu, sợ là có chút tổn thương rồi. Thấy nàng không nói gì, Tiêu Hành đem nàng ôm đến nhìn một chút. Đây vốn là cảnh tượng phong lưu ướt át, nhưng tướng mạo Tiêu Hành tuấn mỹ, vẻ ngoài lại nghiêm trang đạo mạo, hoàn toàn không có một chút ý khinh nhờn nào.
Tiêu Hành xoa xoa giúp nàng, thấy không có gì đáng ngại, mới thở ra một hơi dài.
Mà bộ dạng thở ra này của Tiêu Hành, rơi vào mắt A Kiểu lại cho là do sư phụ mình bị hỏng, lần tới không thể dùng được nữa. Quy Vân Các này chỉ có nàng là nữ tử, nếu nàng hỏng rồi, sư phụ biết đi đâu tìm người thứ hai? Thân là một cây nấm nhỏ không phụ mẫu, A Kiểu cảm thấy mặc dù thái độ sư phụ đối với nàng có chút quái dị, nhưng là thân thuộc duy nhất của nàng trên đời. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nàng nên hiếu thuận với hắn.
"Sư phụ... " A Kiểu ngẩng mặt lên, vểnh cái miệng nộn nộn nhỏ nhắn.
Tiêu Hành ngẩn ra, liền phản ứng lại, đem môi mình lại gần kề.
A Kiểu hôn lên môi hắn một cái, rồi sau đó lấy tay đùa nghịch tóc mình, nói:
"Sư phụ, đồ nhi thích Quy Vân Các, chúng ta ở lại Quy Vân Các không phải rất tốt sao?"
Nàng lại chớp chớp đôi mắt to như ngậm sương, nói:
"Đồ nhi muốn cùng sư phụ ở mãi trong Quy Vân Các này, đồ nhị nguyện ý mỗi ngày cho sư phụ muốn làm gì thì làm."
Nhìn xem, nàng thật là một cây nấm hiếu thuận a.
Tiêu Hành phảng phất dao động, yết hầu động một cái, gật gật đầu nói: "Chuyện này để sau bàn bạc lại." Vừa nói vừa ôm thân thể bạch ngọc của tiểu đồ nhi cùng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
A Kiểu dựa vào ngực sư phụ, đầu nhỏ chui chui, bàn tay vốn đang để trên thắt lưng sư phụ liền dần dần mò đi xuống.
"... A Kiểu." Tiêu Hành nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhắm hai mắt, mở ra lần nữa.
A Kiểu ngẩng đầu. đôi mắt trong như nước tràn đầy áy náy, nói:
"Vừa nãy đồ nhi có hơi dùng sức, không biết có bị bóp hư hay không. Sư phụ đau không? Đi nhi xoa xoa cho người nhé..."
Nàng dừng một chút, lại nói,: "Hay thổi thổi một chút cũng được."
Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào đôi môi kiều diễm đỏ mọng của nàng một hồi, sau đó đưa tay che lên mắt nàng, âm sắc trầm xuống nói: "Ngủ đi."
Tận mấy ngày sau, A Kiểu cũng không nghe sư phụ nhắc lại chuyện muốn dẫn nàng đi khỏi đây, cũng không nhắc lại chuyện bên hồ Tam Sinh hôm đó nữa. Thừa dịp sư phụ đang tu luyện, A Kiểu len lén ra tìm Mặc Tầm. Trông thấy Mặc Tầm ở ven hồ cho cá ăn, A Kiểu liền hào hứng chạy tới.
Mặc Tầm quan tâm hỏi: "Sư phụ có phạt muội không?"
A Kiểu lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu.
Ngày hôm đó sư phụ tức giận đâm nàng hung hăng như vậy, cũng xem là trừng phạt chứ nhỉ?
Mặc Tầm biết sư phụ đau lòng tiểu sư muội, hơn nữa hai người có loại quan hệ kia, thế nào cũng không có khả năng xuống tay ác độc với tiểu sư muội. Mặc Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại như hoa của tiểu sư một nhà mình, mấy ngày không gặp nhận ra nàng càng đẹp hơn mấy phần. Có thể trời sinh mặt nàng ngây thơ ngơ ngác —— ánh mắt đơn thuần trong veo, thân thể uyển chuyển mị hoặc mềm mại, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, lại trẻ trung thanh thuần, chính là hình mẫu mà nam nhân yêu mến nhất. Ban đầu lúc sư phụ nhặt tiểu sư muội về, hắn còn không hiểu được, hôm nay ngược lại hắn xem như đã rõ, sư phụ nhà hắn là chắc là đua đòi theo trào lưu nương tử nuôi từ bé a~
Mặc Tầm không dám nói xấu sư phụ, nhưng cũng thật lòng rất che chở tiểu sư muội này. Nam nhân vui đùa thì chuyện đó thì rất bình thường, nhưng đằng này là vui đùa đến tiểu sư muội hắn, vậy hắn phải lo lắng rồi. Mặc Tầm nắm tay phải lại thành quyền, đến nổi người bên cạnh ho khan một tiếng, hắn mới nhỏ giọng nói:
"Tiểu sư muội, sư phụ người vẫn cùng muội... "
A Kiểu cúi đầu bóc vỏ hạt sen trong tay, cũng không ngẩng lên, nói:
"Nhị sư huynh muốn hỏi chuyện muội cùng sư phụ song tu sao?"
Mặc Tầm ho khan nhẹ một tiếng.
A Kiểu thờ ơ nói: "Một đêm bảy lần, một lần nửa canh giờ..."
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, vui vẻ nói:
"Nhị sư huynh không cảm thấy tu vi của muội tăng thật nhanh sao?"
Mặc Tầm kinh hãi một hồi, rồi sau đó mới nói: "Song tu đích thật có thể tăng tu vi, nhưng có lúc sẽ có tác dụng phụ."
Tác dụng phụ.
A kiểu tiếc mệnh, vào lúc này có chút sợ, nhất thời khuôn mặt trắng bệch, tất cả hạt sen trong ta rơi xuống đất, sốt ruột níu tay áo Mặc Tầm, hỏi: "Nhị sư huynh, tác dụng phụ gì chứ?"
Mặc Tầm biết mình không có biện pháp ngăn cản sư phụ, nhưng hắn không muốn tiểu sư muội lún sâu vào bùn, lúc này mới đem chuyện thiệt hơn giữa nam nữ nói cho nàng. Cuối cùng, trông thấy tiểu sư muội trưng ra một bộ dạng ngốc lăng tại chỗ, cho là nàng bị mình dọa sợ, hắn vội vẫy vẫy tay trước mặt nàng.
Hai tay A Kiểu đan vào nhau đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, lẩm bẩm nói:
"Ở nơi này mà là tác dụng phụ gì chứ. rõ ràng tặng phẩm của song tu nha."
Khuôn mặt nhỏ nhăn của nàng đỏ bừng, ánh mắt sáng rỡ, mặt đầy hưng phấn nói,"Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh có biết nguyên hình của sư phụ là gì không? Oa... Muội cùng sư phụ nhất định sẽ lai giống ra một chủng loại thần kỳ mới nhỉ!"