Ta được hắn ôm trong lòng, đầu hoa không thể suy luận nổi.
“Sao nàng ta có thể là... Nhưng ta nhớ rõ, rõ ràng ta mới là...." Đóa hoa thiên thạch cuối cùng.
Ta còn chưa nói hết lời, đã bị Doãn Dạ dùng môi chặn lại.
Lúc ta còn sững sờ thì Doãn Dạ đã hơi lui ra, nhưng hơi thở của hắn vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của ta.
Mặt mày hắn thâm thúy, tựa như đang giấu rất nhiều chuyện nhưng lại không thể cho ta biết dù chỉ một chút.
"Nhiễm Nhiễm, nhớ kỹ, nàng ta mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên thế gian."
Ta sững sờ chớp chớp mắt, suy nghĩ rối loạn. Ta biết rất rõ, tộc hoa thiên thạch bọn ta, chỉ có một đóa hoa độc nhất là ta đây!
Cho nên, đóa hoa kia, Doãn Dạ đã đào từ đâu ra?!
Doãn Dạ làm như vậy, là có ý gì?
Hắn vuốt vuốt mái tóc dài của ta: "Ngoan, sư phụ sẽ không hại con."
Hắn dỗ dành ta giống như đứa trẻ: "Lúc trước không phải con nói muốn ra ngoài xem một chút sao, ta và con đến nhân gian chơi một lát nhé, được không?"
Ta phục hồi tinh thần lại, bất mãn trong lòng đã phai nhạt đi một chút, sau đó được thay thế bởi sự vui sướng.
"Thật sự có thể đến nhân gian sao?"
Trừ nơi trú ẩn ở tộc lúc ta còn là bản thể ra, ta đã ở đảo Tiên này mấy trăm năm rồi.
Sống nhiều năm như vậy, ta chỉ gặp qua người đầu vỡ máu chảy vì muốn có được hoa thiên thạch, gặp qua Doãn Dạ và mỹ nhân, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Ta cũng muốn nhìn thấy pháo hoa của nhân gian.
7
Doãn Dạ đưa ta đến nhân gian, chỉ là hắn và ta đã lập ra ba quy tắc.
"Thứ nhất, không được liếc mắt nhìn những nam nhân khác. Thứ hai, không được tiếp xúc với những nam nhân khác; Thứ ba, khi gặp phải tình huống bất ngờ, hãy tuân thủ quy tắc thứ nhất và thứ hai".
Đây là quy tắc bắt nạt hoa đúng không?
Nhưng ta vẫn đồng ý.
Ta và Doãn Dạ đi đến nhân gian, ta nghĩ gọi hắn là "Sư phụ" thì không tiện lắm thì phải, vì thế muốn đổi xưng hô: "Sư phụ người lớn hơn ta mấy ngàn tuổi, không bằng ta gọi người là thúc...".
Ta vốn định cung kính gọi hắn một tiếng thúc thúc, nhưng lại bị Doãn Dạ trừng mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng.
Thậm chí, hắn còn cào cào ta một cách bất mãn. Hắn biết rõ mà, ta sợ ngứa nhất.
Dưới áp lực của hắn, ta đành phải cầu xin tha thứ: "Hay là gọi ca ca đi, như vậy sẽ thân mật hơn!"
Ca ca thì ca ca, dù sao hắn cũng chỉ lớn hơn ta mấy ngàn tuổi thôi.
Lúc này Doãn Dạ mới hài lòng gật gật đầu.
Sau khi bọn ta xuống xe ngựa, bọn ta gặp một thư sinh.
Thư sinh đang bán tranh của chàng ta, có lẽ là bởi vì không có người hỏi thăm, mặt mày chàng ta có chút ủ rũ.
Ta thấy nhân vật chính trong bức tranh của chàng, thật trùng hợp, đó lại là hoa thiên thạch bọn ta.
"Ca ca, huynh xem…” Ta kéo kéo góc áo của Doãn Dạ.
Nơi sinh sống của hoa thiên thạch bọn ta không phải là Tiên Sơn và Ma Hải, mà là Cửu Thiên Huyền Địa.
Cửu Thiên Huyền Địa tách biệt với ba giới nhân, tiên, ma, vì nó là một nơi tách biệt, nên loài người không cách nào đặt chân vào.
Làm sao chàng ta có thể nhìn thấy hoa thiên thạch và vẽ nó ra?
Ta lại nhớ tới, không biết từ lúc nào, hoa thiên thạch bọn ta bị buộc phải hiện thế (xuất hiện trên đời), mạng những bông hoa khác không tốt, bị nuốt vào trong bụng, liền chấm dứt cả đời hoa.
Vậy, việc bọn ta hiện thế, liệu có phải là một âm mưu do người khác bày ra hay không?
Ta nhìn chằm chằm nó thật lâu, thư sinh kia cũng nhìn thấy ta. Tầm mắt của chàng ta va vào ta, chỗ lỗ tai lại nổi lên chút đỏ ửng.
Chàng ta gãi đầu đi về phía ta: "Cô, cô nương."
Doãn Dạ lập tức nhíu mày kéo ta ra sau lưng, giống như không vui.
Thư sinh thấy Doãn Dạ bảo vệ ta như thế, nói: "Ta thấy hình như cô nương đang nhìn tranh của ta, cho nên tại hạ mới... mới mạo phạm."
Doãn Dạ cười lạnh lùng, rồi lại cực kỳ lạnh lùng kéo ta rời đi.
Nhưng ta vẫn đang suy nghĩ về bức tranh: "Ta... "
Ngón tay Doãn Dạ đặt trước môi ta: "Người bình thường không cách nào đặt chân đến Cửu Thiên Huyền Địa, hắn có thể vẽ ra hoa thiên thạch, tất phải có người chỉ điểm. Nhiễm Nhiễm, trên đời này trừ ta ra, con phải cẩn thận với tất cả mọi người."
8
Doãn Dạ đã thuyết phục ta.
Mặc dù ta là một bông hoa, nhưng ta không bị ngu.
Bởi vì truyền thuyết hoa thiên thạch, cho nên có không ít người muốn có được bọn ta.
Ta không thể tự mạo hiểm được.
Ta kéo tay Doãn Dạ đi nhanh hơn một chút: "Cũng không biết có kẻ nào chú ý tới chúng ta hay không, mau chạy đi, đừng để bị theo dõi."
Ta nắm lấy tay Doãn Dạ, không hề chú ý tới giờ phút này khóe miệng hắn đang giật bằn bặt sắp cong lên nhưng lại ra vẻ lãnh ngạo rụt rè.
Sau một ngày đi chơi với Doãn Dạ, hắn dẫn ta đến nhà trọ.
Khi chưởng quầy hỏi bọn ta muốn mấy gian phòng, hắn nói: "Một phòng."
Sau đó dưới ánh mắt đánh giá của chưởng quầy, hắn nhếch môi, đặc biệt thêm một câu: "Bọn ta là phu thê."
???
Hắn thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Một phòng thì một phòng, lấy hắn làm gối đầu, cũng khá thoải mái.
Chưởng quầy lại nhìn bọn ta, muốn nói lại thôi.
Ta cảm thấy, ánh mắt kia đang nghi ngờ xem có phải Doãn Dạ đã bắt cóc ta hay không.
Mà ta không nghĩ nhiều, phấn khởi kéo Doãn Dạ đi về phía phòng khách.
Nhưng sự thật chứng minh, vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.
Ta nghe chưởng quầy tiếc hận nói một câu: "Cô nương đẹp thế mà lại bị ngốc! May mà nam nhân của nàng không vứt bỏ nàng, bằng không thì thảm biết mấy."
?
Ừm, nó không hề giống suy nghĩ của ta chút nào.
Thì ra, ánh mắt kia chỉ đang thương hại Doãn Dạ mà thôi.
Đau lòng phận hoa quá đi.
Thế cho nên ta niệm thầm vài câu: "Ông mới ngốc, cả nhà ông đều ngốc!"
Ta giận tới mức kéo cái lá trên đầu xuống.
Ủa?
Sao trên đầu ta lại có lá dị ta?
9.
Ta lại t ự k ỷ.
Doãn Dạ đi vòng quanh ta mấy vòng, cũng rất hoài nghi nhìn cái lá mọc trên đầu ta.
Không còn cách nào khác, bọn ta cứ thế mà kết thúc chuyến đi đến nhân gian này.
Sáng hôm sau, bọn ta trở về đảo Tiên.
Chỉ là lần này sau khi trở về, Doãn Dạ không giấu ta đi nữa. Ta có thể đi đến mọi nơi trên đảo Tiên, còn được phép nói chuyện với những người khác trên đảo Tiên nữa.
Tất cả sự thay đổi bắt đầu sau khi mỹ nhân đến.
Ta càng tò mò về nàng ta hơn.
Vào một hôm, ta thừa dịp Doãn Dạ không có ở đây, lén đi tìm vị mỹ nhân kia, trong đôi mắt bình tĩnh của mỹ nhân, vào lúc nhìn thấy ta, nó lại nổi lên một chút dao động.
"Ngươi tới rồi." Nàng ta nhẹ nhàng nói, giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Ta ngồi xếp bằng đối diện với nàng ta, đôi mắt tròn xoe vẫn luôn nhìn nàng ta.
Nàng ta chỉ cười cười: "Có gì muốn nói, cứ việc hỏi thẳng đi."
Ta nâng má, rất là nghiêm túc hỏi: "Đã có ai khen ngươi rất đẹp chưa?"
Nàng ta hơi sửng sốt, sau đó chua xót trả lời: "Ngươi là người đầu tiên."
Ta nói: "Vậy thì bọn họ thật sự đúng là không biết thưởng thức cái đẹp gì hết."
Lúc ta khen nàng, khóe môi nàng giật giật, trong mắt lặng lẽ nổi lên một ít cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
"Ngươi không tò mò vì sao ta lại tới nơi này sao?"
Ta tò mò chứ!
"Nhiễm Nhiễm, ngươi thật sự rất may mắn.Nghiêm túc mà nói, ta thật sự ghen tỵ với ngươi."
Trong ánh mắt đầy tò mò của ta, nàng ta chỉ thở dài, để lại hai câu như vậy.
10
Ta còn chưa kịp hỏi rõ, đã bị Doãn Dạ gấp gáp chạy về bắt được.
Ta lắc người muốn trốn nhưng đã bị bàn tay to của hắn tóm được, ôm trong vòng tay của mình. Giờ phút này, khuôn mặt tuấn mỹ của Doãn Dạ cực kỳ vui vẻ, ta không biết vì sao hắn lại vui vẻ như vậy, chọc chọc hắn: "Người có chuyện gì vậy?"
Hắn đưa ta trở lại phòng, không nói hai lời mà cho ta uống m // á// u.
Vật cực tất phản*, chắc Doãn Dạ sẽ không để ta ăn no uống say rồi bỏ mặc ta đâu há?
*ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại
Ta vừa nuốt nước miếng, vừa khóc lóc: "Sư phụ, ta còn chưa muốn c/// h/// ế///t!"
Doãn Dạ ôm ta ngồi lên đùi hắn: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Hắn gõ đầu ta một cái: "Bây giờ nàng cần được bồi bổ cẩn thận."
Ta nửa tin nửa ngờ, sau khi ăn no uống đủ, ta lại cảm thấy lá trên đầu giật giật.
Ta sợ tới mức nhảy ra khỏi người Doãn Dạ: "Nó lại không nằm trong tầm kiểm soát của ta!"
Doãn Dạ trấn an ta: "Nhiễm Nhiễm ngốc, tất nhiên là nàng không thể khống chế nó rồi, bởi vì đây là con của chúng ta."
Tam quan của hoa bị nứt.
Ta lại có con với Doãn Dạ?
Một bông hoa, và một thượng tiên?
Nói ra, ai tin chứ.
Nhưng ta vẫn chạm vào lá trên đầu, nó đã mạnh mẽ hơn hôm qua.
"Người ta mang thai trong bụng, vì sao ta lại ở trên đầu?" Ta không nhịn được hỏi ra câu hỏi từ trong linh hồn.