Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 3



11

Nghe Doãn Dạ giải thích xong, cuối cùng ta cũng hiểu.

Thực ra thì con của ta vẫn đang ở trong bụng ta, nhưng vì ảnh hưởng bởi bản thể của ta, cho nên lá của bé hoa nhỏ mới mọc trên đầu ta.

Nói đúng hơn thì, thỉnh thoảng nó sẽ nhảy ra một xíu, để tìm cảm giác tồn tại.

Ta đang mang thai, Doãn Dạ gần như không rời một tấc.

Điều này làm cho cuộc sống vốn nhàm chán của ta, lại càng trở nên nhàm chán hơn.

Trừ việc bồi bổ mỗi ngày ra, ngày nào Doãn Dạ cũng dẫn ta đi xem các đệ tử của hắn tu luyện.

Nhưng ta chẳng thấy thích thú gì cả mà chỉ thấy nhàm chán hơn thôi.

Vì vậy, mỗi ngày ta đều ồn ào bên tai Doãn Dạ, ta sắp héo mòn rồi, ta muốn đến nhân gian hút dương khí.

Doãn Dạ bị ta làm phiền đến không còn cách nào khác, đành phải đưa ta đến nhân gian.

Bé hoa nhỏ đã có linh tính, bé đã biết trốn đi rồi.

Lần này Doãn Dạ cố ý tránh xa chỗ lần trước bọn ta đã đi qua.

Mặc dù chàng đã làm như vậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tên thư sinh kia.

Đúng vậy, bọn ta lại gặp lại hắn ta.

So với trước đây, khuôn mặt của thư sinh đã lộ rõ rất nhiều dấu vết năm của năm tháng. Một ngày ở đảo Tiên bằng một năm ở nhân gian. Hắn ta già rồi, nhưng bọn ta thì vẫn chưa.

Hắn ta liếc mắt một cái liền nhận ra ta: "Nhiều năm không gặp, cô nương vẫn còn trẻ như vậy, xinh đẹp động lòng người."

Doãn Dạ vẫn tràn đầy ngập địch ý với những nam nhân quanh ta như cũ: "Vì có ta ở đây, nên nàng mới được bảo dưỡng tốt.”

Thư sinh ngước mắt lên, ý cười trong suốt: "Thật sự là một đôi bích nhân."*

(Khen người đẹp như ngọc bích)

Sau đó, thư sinh nhìn theo bóng bọn ta đi, từ từ lật bức tranh của nhiều năm trước ra, lẩm bẩm: "Hoa thiên thạch, ta nghĩ ta đã tìm được nó rồi, nhưng một bông hoa xinh đẹp như vậy, ta thật không muốn phá hủy nó."

12

Ta và Doãn Dạ đến nhân gian dạo chơi năm tháng, cuối cùng là bị đệ tử đảo Tiên thúc giục trở về.

Các đệ tử nói, gần đây liên tiếp có người nhìn trộm đảo Tiên, ý đồ dò xét tiên cơ trong đảo.

Trong lòng ta và Doãn Dạ biết rõ, bọn chúng đang nhắm vào bông hoa ta đây.

Thế nhưng tin tức hoa thiên thạch ở đảo Tiên, là ai truyền ra?

Khi bọn ta trở về Đảo Tiên, các đệ tử đã bắt được hai người,

Bọn họ thú nhận không kiêng dè, nói là nhận được tin tức, nên mới mất lý trí, rình rập những thứ vốn không thuộc về mình.

Doãn Dạ đã xử lý chúng, và tăng cường sự cảnh giác xung quanh đảo Tiên, sau đó một mình đi gặp mỹ nhân.

Ta vốn định làm nũng đi theo, nhưng Doãn Dạ lại nghiêm túc, không đồng ý: "Nhiễm Nhiễm, nàng trở về chờ ta, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với nàng ta."

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Doãn Dạ nghiêm túc và căng thẳng như vây.

Dường như chàng đang sợ điều gì đó.

Đây cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy buồn phiền, ta biết Doãn Dạ chiều chuộng ta, dù ta có muốn sao trên trời, chàng cũng sẵn lòng hái xuống cho ta. Nhưng giờ đây, chàng lại nói “không” với ta.

Ta rầu rĩ trở lại phòng, bé hoa nhỏ cảm nhận được cảm xúc của ta, lại ngoi lên từ trên đỉnh đầu ta, bé xòe lá ra, nhẹ nhàng áp vào trán ta.

Ta sờ sờ nó, trong lòng dâng lên chút dịu dàng: "May mà còn có con ở bên ta."

Việc mang thai bé hoa nhỏ là hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng ta nghĩ trừ Doãn Dạ ra thì bé là người thứ hai đối tốt với ta.

Nghĩ đến điểm tốt của Doãn Dạ, trong lòng ta bớt giận đi không ít, ta nằm trên giường, vô tình xoay người một cái, ta phát hiện bản chép tay của Doãn Dạ.

Một quyển...ghi chép về phương pháp đắp nặn tố linh.

13

Sự tò mò thúc đẩy ta mở nó ra.

Để ta phải thất vọng rồi, văn tự bên trong tối nghĩa khó hiểu, trình độ tri thức có hạn như hoa ta đây không thể nào hiểu nổi.

Ta hừ hừ, trong lòng đã có chút cân nhắc.

Ta không hiểu, không có nghĩa là Doãn Dạ sẽ không hiểu, ta không thể cạy miệng cuốn sách, nhưng không có nghĩa là ta không thể cạy miệng Doãn Dạ.

Đáng tiếc, Doãn Dạ lại không muốn nói, vì vậy ta đã chiến lạnh với chàng, nhưng đảo mắt một cái, ta lập tức cảm thấy là ta không tốt, tính tình quá nóng, lúc ta đang muốn đi tìm Doãn Dạ, chàng đã bưng thứ ta thích nhất đến.

"Nhiễm Nhiễm, ta đến nhận sai với nàng đây."

Ta có còn giận chàng đầu, nhưng ta vẫn ra vẻ thâm trầm: "Chàng sai chỗ nào?"

Doãn Dạ há môi, định trả lời.

Ta đã bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khoát tay áo: "Quên đi, ta đã không còn tò mò nữa.”

Không hẳn là không còn tò mò, mà là ta tin rằng Doãn Dạ sẽ không làm hại ta.

14

Doãn Dạ càng ngày càng bận rộn, hơn nữa cũng tiều tụy đi nhiều.

Vì vậy, thừa dịp chàng nghỉ ngơi, ta đã độ sức mạnh của hoa thiên thạch cho chàng.

Chàng đi sớm và trở về muộn, về sau còn không thấy tung tích mấy ngày.

Thật vất vả mới chờ đợi được Doãn Dạ trở về, chỉ thấy vẻ mặt chàng gấp gáp, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Ta còn chưa kịp hỏi, chàng đã nắm lấy tay ta, lập kết giới bảo vệ ta: "Nhiễm Nhiễm, nàng ở chỗ này chờ ta trở về, được không?"

"Được, nhưng chàng muốn đi đâu?Vì sao không để ta đi cùng?”

Trực giác nói với ta rằng Doãn Dạ sẽ đi rất lâu. Lo lắng trong mắt chàng, là thần sắc ta chưa từng nhìn thấy.

Bất an trong lòng khiến ta giữ chặt chàng, nhưng nhìn ánh mắt kiên nghị của Doãn Dạ, ta méo miệng: "Chàng nhất định phải trở về tìm ta đấy, không được lừa gạt ta!"

"Được, ta hứa với nàng." Doãn Dạ ấn ta vào lòng, vùi đầu vào cổ ta trong chốc lát, bước chân vội vã rời đi.

Ta không cách nào rời khỏi kết giới mà Doãn Dạ đã lập ra, nghe bên ngoài ồn ào, tâm thần ta hơi loạn, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Ta luôn cảm thấy, có chuyện k//h///ủ//n//g k/ h // ế// o gì đó sắp xảy ra.

Ta đang lo lắng đề phòng, mấy canh giờ sau đảo tiên đã sụp đổ.

Có trận chiến nào ở ngoài đó sao? Hơn nữa còn dữ dội đến mức này?

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng ta đã nghĩ:

Doãn Dạ sao rồi? Chàng có an toàn không?

Đảo Tiên sụp đổ, nhưng kết giới do Doãn Dạ thiết lập cho ta, vẫn vững chắc như trước, không cách nào công phá.

Ta đã được đưa đến một nơi an toàn hơn nhờ những tiên lực ẩn dưới kết giới, nhưng ở đó lại không có Doãn Dạ.

Nơi này có đầy đủ tất cả mọi thứ, tựa như đã được sắp xếp từ trước.

Ta không phải lo ăn lo uống, nhưng có một ngày, ta vô tình làm vỡ gương đồng, lúc nhặt những mảnh vỡ ta vô tình bị cắt trúng tay, m…á..u chảy xuống gương đồng, mặt kính vụn vỡ chiếu rọi lại khuôn mặt ta.

Giống hệt với mỹ nhân.

15

Lòng ta loạn như ma.

Bé hoa nhỏ bám chặt vào trán ta, như thể muốn nói với ta rằng: Đừng sợ, vẫn còn bé ở đây.

Ta không khỏi an tâm một chút. Nhưng tối đó, ta đã có một giấc mơ dài.

Dài đến mức dường như ta đã nhìn thấy hết những điều nhỏ nhặt từ lúc ta gặp Doãn Dạ đến giờ.

Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà ta không để ý đã xuất hiện trong giấc mơ của ta và nói cho ta biết rằng ta đã bỏ qua điều gì.

Thì ra vào ngày đầu tiên ta biến thành hình người, Doãn Dạ đã thi triển pháp thuật với tất cả mặt gương trên đảo Tiên.

Và mỗi đêm khuya, sau khi ta ngủ thiếp đi, Doãn Dạ sẽ rời đi, sau đó trở lại sớm.

Ta bừng tỉnh từ trong mộng, không khỏi đưa tay vuốt v e gò má mình.

Ta giật mình phát hiện, thì ra dáng vẻ mà ta nhìn thấy trong gương là do Doãn Dạ đã biến ra.

Hình dạng ta nhìn thấy trong gương là giả.

Ta cũng nhận ra rằng là mỹ nhân giống ta chứ không phải là ta giống nàng.

Cuối cùng ta cũng biết ý nghĩa của những lời mà Doãn Dạ đã nói với ta.

Doãn Dạ bảo ta phải nhớ rằng, mỹ nhân mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên đời này.

Khi ta xâu chuỗi tất cả mọi thứ với nhau, cuối cùng ta cũng đã biết những gì Doãn Dạ giấu.

Chàng đã tạo ra một “ta” khác.

Chàng muốn cho người kia, đứng trước người ta, ngăn cản hết mọi nguy hiểm cho ta.

16

Ta biết, Doãn Dạ muốn bảo vệ ta.

Chàng muốn ta không lo không nghĩ, không lo lắng vì thân phận, cũng không muốn để ta gặp nguy hiểm.

Nhưng chàng cũng đã quên, ta muốn cùng chàng đối mặt với tất cả.

Đúng là một tên ngốc mà.

Ta lắc đầu, thầm nghĩ về chàng, rất nhanh, bụng ta bắt đầu mơ hồ đau nhức.

Ta vuốt v e bụng, ta đoán có lẽ ta sắp sinh rồi.

Sau một ngày một đêm đau đớn, ta đã sinh ra bé hoa nhỏ của mình.

Trắng trẻo mập mạp, là một đứa con trai, trên đỉnh đầu bé có một đóa hoa nhỏ, lúc ta ôm bé thì nó sẽ lắc lư theo, cực kỳ đáng yêu.

Ta một mình nuôi nấng bé hoa, không quên nói cho bé biết, phụ thân vì bảo vệ mẫu thân mới đi rất xa, nhưng chàng rất yêu bọn ta, cho nên sẽ về nhanh thôi.

Nhưng đã qua nhiều năm, ta vẫn không thấy Doãn Dạ về.

Mấy năm nay, tiên lực của ta đã tăng lên, ta có thể thông qua bé con cảm ứng được hiện tại Doãn Dạ đang ở nơi nào.

Chỉ là, mối liên kết phụ tử này rất yếu ớt, hiện tại ta vẫn chưa thể khống chế.

Ta đành phải tiếp tục tu luyện.

Lại qua thêm mấy chục năm, bé con của ta lớn lên không ít.

Cuối cùng ta cũng tìm thấy Doãn Dạ.

Ta mừng rỡ như điên, lắc lắc con của mình: "Chúng ta đi tìm phụ thân đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.