Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 14



053

"Sau đó y nói với ta: "Về sau ngươi theo ta bế quan, nền tảng của ngươi quá kém, cần một thời gian." Vậy nên ta chỉ còn mấy ngày tự do cuối cùng này thôi." Trần Tu Bình ngồi trên tảng đá, hắn tranh thủ ngày cuối cùng trước khi bế quan đến nói với Mạnh Tiểu Bảo một tiếng, tiện thể kể một lần những lời hôm qua Trình Ấn nói, trong lời nói cũng có chút chờ mong.

Mạnh Tiểu Bảo nhìn ra, cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Có kịp khảo hạch cuối năm nay không?"

Trần Tu Bình nghĩ nghĩ, nói: "Sư phụ không nói."

Tuy Trình Ấn không nói ra, chắc hẳn trong lòng có tính toán riêng, y đặt đạo hiệu cho hắn là Trần Tu Bình, tức là thực tình thu người đồ đệ này, Mạnh Tiểu Bảo cũng không hỏi thêm.

Lại hàn huyên một hồi, Trần Tu Bình nói cáo biệt: "Lần này ta bế quan trên núi, không biết kéo dài bao lâu, cũng không biết kết quả ra sao, chỉ hi vọng lúc ta xuống núi, ngươi đừng quên ta."

Mạnh Tiểu Bảo liền cười, hắn nói: "Lời nói này của ngươi hơi nhẫn tâm nha, ngươi có biết ta nuôi ngươi lớn như thế nào không? Cả đời ta chỉ nuôi nấng một đứa nhỏ là ngươi, quen thuộc nhất cũng là tính nết của ngươi, nếu quên đi ngươi, chắc hẳn là ta bị mất trí rồi."

Trần Tu Bình cũng cười, hắn nhớ tới mười mấy năm qua Mạnh Tiểu Bảo và hắn ở chung, vừa là huynh vừa là cha, dù hiện tại hắn có sư phụ, cũng không thể thay thế được, cảm thấy mình đúng là đã suy nghĩ nhiều, không nói gì thêm, đi lên núi.

Mạnh Tiểu Bảo ở phía sau nhìn theo bóng dáng hắn, nụ cười dần dần thu lại.

Hắn nghĩ: Kỳ thật Đại Bảo đã khác xưa, chỉ là chính bản thân Đại Bảo không phát hiện thôi.

054

Lăng Kiếm Phong thật ra ở trung tâm Tầm Tiên Tông, chủ phong tựa như một thanh kiếm sắc, xuyên thẳng tâm của tông môn, xung quanh là những dãy núi trùng điệp kéo dài ngàn dặm, chiếm diện tích phi thường rộng.

Nơi Trình Ấn mang Trần Tu Bình không phải ở chủ phong.

Trần Tu Bình đi theo Trình Ấn, không đầy một lát liền mất cảm giác phương hướng, chỉ cảm thấy chung quanh toàn là cây cối cao thấp, thỉnh thoảng có con khỉ vừa kêu vừa nắm lấy nhánh cây lướt qua, hù dọa một đàn chim bay lên, ánh nắng không xuyên qua được tầng tầng lớp lớp cây cỏ rậm rạp, Trần Tu Bình đi suốt một đoạn đường cũng không bị phơi nắng.

Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ "Đây là nơi nào?", Trình Ấn ở phía trước đột nhiên nói: "Ta dẫn ngươi đi bộ đến, chủ yếu là hi vọng ngươi có thể ghi nhớ đại hình nơi này, dù sao ta cũng không thể bên ngươi suốt được."

Trần Tu Bình "A?" một tiếng, nhịn không được nói: "Không được đâu sư phụ, ta ở chỗ này chẳng mấy chốc là lạc đường."

Trình Ấn ngừng chuyện.

Trần Tu Bình nghĩ là lời nói vừa rồi của mình không phù hợp nên mới khiến sư phụ im lặng, vội vàng sửa lại: "Nhưng ta chỉ có một khuyết điểm như vậy, ta chỉ là không biết đường, cảm giác phương hướng không tốt, nhưng trí nhớ và ngộ tính đều rất tốt, thật đó thật đó."

Trình Ấn chỉ  "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục bước đi.

Không biết đã đi bao lâu, chỉ biết là đến khi Trần Tu Bình bước đi hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ, lúc bông tuyết rơi xuống, rốt cục cũng trông thấy mấy gian nhà tranh.

Nhà tranh này không biết có phải làm bằng tranh không, nhưng tóm lại là làm từ một loại cỏ, bên ngoài sân nhỏ có hàng rào vây quanh, bên trong là ba gian phòng nhỏ, Trần Tu Bình được Trình Ấn đưa vào trong một gian phòng bên trái, bên trong có một thùng gỗ đang bốc lên một làn sương màu xám nhạt.

Nhìn màu sắc của sương mù, Trần Tu Bình liền biết nguyên liệu bên trong đó không đúng.

Hắn nhìn sư phụ hắn.

Trình Ấn đang đứng bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói với hắn: "Ngươi vào tắm đi, dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải ngâm đủ hai canh giờ. Sau hai canh giờ, tới chính phòng gặp ta."

Trần Tu Bình khóe miệng giật một cái.

Hai canh giờ... Bốn tiếng... Vậy da chắc chắn sẽ nhăn thành con khỉ!!!

Nhưng mệnh lệnh của sư phụ không thể trái, Trần Tu Bình gật đầu nói được.

Trình Ấn đốt một nén hương đặt ở cửa: "Lúc hương tàn canh giờ sẽ đủ, đừng muộn." Nói xong, gật đầu với hăn rồi ra ngoài.

Trần Tu Bình tuy rằng trong lòng than thở, nhưng vẫn chấp hành, có thể nói lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông, nhanh chóng cởi y phục bước vào ngâm, cho đến khi ngâm mình, mới nghiên cứu chất lỏng bên trong.

Mặc dù bốc lên khói màu xám nhạt, nhưng chất lỏng bên trong lại rất trong veo, cũng không quá nóng, chỉ ấm thôi, Trần Tu Bình nghiên cứu nửa ngày, thậm chí còn nếm thử, cuối cùng sau khi đấu tranh  trong lòng, vẫn không đi tìm đường chết, ngoan ngoãn ngâm mình.

Loại chuyện ngâm mình này, nhiệt độ nước thích hợp, cảnh vật tĩnh mịch, tâm trí tĩnh lặng, thực sự rất dễ khiến người ta buông lỏng, thân thể thư giản, lại thêm chất lỏng không có mùi kỳ lạ, lúc ngâm cũng không có cảm giác mãnh liệt gì, Trần Tu Bình ngâm ngâm, liền ngủ mất...

055

Trần Tu Bình là bị lạnh mà tỉnh, hắn mở to mắt, trông thấy ngoài cửa sổ trời đã tối như mực, hương cạnh cửa tan—— cũng không biết tàn bao lâu, nước lạnh buốt giống như bị đông lạnh qua.

Hắn vội vàng nhảy ra, mặc y phục chạy ra bên ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy Trình Ấn.

Trình Ấn đứng giữa sân ngửa đầu lên trời, tóc dài đen nhánh trong gió đêm như nước chảy, dưới ánh sao làn da như ngọc phảng phất đang phát ra ánh sáng, Trần Tu Bình nhìn đến sững sờ.

Sau đó hắn nghe thấy Trình Ấn nói: "Ngươi đến trễ nửa canh giờ."

Trần Tu Bình lúng ta lúng túng không biết nói gì, chuyện bản thân ngủ quên có hỏi xấu hổ để nói.

Trong yên tĩnh, giọng nói của Trình Ấn giống như băng vỡ trong khe núi: "Con đường tu tiên, tối kỵ sai lầm, tiên đồ dài dằng dặc, phần lớn thời gian đều là tự mình đi. Nếu bản thân ngươi không cố gắng, chỉ cầu sự giúp đỡ của người khác, chắc chắn sẽ không tiến xa được. Đã như vậy, ngươi cũng không cần làm đệ tử của ta, trực tiếp xuống núi đi."

Trần Tu Bình chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, chỉ cảm thấy bên tai ầm một tiếng, lập tức quỳ xuống.

Nhưng lúc đầu hắn không ý thức được mình đã quỳ xuống, chẳng qua chỉ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn, toàn thân cơ hồ mất đi khí lực, sau đó hắn tựa như hồi quang phản chiếu đột nhiên lại có khí lực.

Hắn phát hiện mình quỳ trên mặt đất, đầu đập xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, nghẹt thở.

Sau đó hắn nói: "Là đồ đệ lười biếng, cầu sư phụ lại cho ta một cơ hội."

Hắn nghe thấy thanh âm của Trình Ấn: "Ta từng hỏi ngươi, vì sao ngươi lại tu tiên, bây giờ ngươi hãy hỏi chính mình, vì sao ngươi muôn tu tiên."

Trần Tu Bình cảm thấy tay chân mình run lên, trong đầu của hắn đột nhiên lướt qua rất nhiều ký ức, có vài ký ức hắn vốn dĩ định vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, không bao giờ nhớ lại, nhưng hôm nay, hắn chợt đem hết thảy nhìn lại một lượt.

Những ký ức kia giống như hạt thóc sắp thối rữa, bốc ra mùi mốc meo hư thối.

Sau đó hắn nghe thấy thanh âm của mình: "Nếu tu tiên, sẽ trở nên hơn người; nếu tu tiên, có thể chứng đạo trường sinh."Sau đó đầu hắn phát lạnh rồi mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.