Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 19



069

Tuy nói Mạnh Tiểu Bảo là đồ biến thái, nhưng dù sao cũng là người thân cận nhất từ nhỏ đến lớn, Trần Tu Bình cảm thấy về tình về lý, chuyện hỉ sự như trúc cơ thành công này, vẫn muốn cùng hắn (MTB) chúc mừng một phen.

Thế là hai người mạo hiểm nguy cơ vi phạm môn quy, trốn ở chân núi nào đó ở trong các dãy núi của Lăng Kiếm Phong, mở vài hũ rượu ngon đã trân tàng (trân quý cất giữ) từ lâu, chuẩn bị đối ẩm một trận đến bình minh, không say không về.

Kết quả, Mạnh Tiểu Bảo say trước mà còn say khướt, Trần Tu Bình ôm bụng cười không ngừng.

"Sư, sư huynh, ngươi nhìn bộ dáng ngươi bây giờ, ngươi thật buồn cười!"

Mạnh Tiểu Bảo đỏ bừng mặt, nhíu chặt lông mày: "Đồ khốn! Hừ! Chớ có vô lễ!"

"Ha ha ha ha ha đồ khốn, đồ khốn cái cọng lông ha ha ha ha ha." Trần Tu Bình cười lăn lộn ra đất, vất vả mới bình tĩnh, trông thấy ánh mắt mờ mịt lại ra vẻ nghiêm túc của Mạnh Tiểu Bảo, lại ngã xuống cười không ngừng.

Mạnh Tiểu Bảo nghiêng đầu, chớp chớp mắt, một lúc sau, hắn dường như đã nhận ra, thế là khó khăn đứng lên đè lại Trần Tu Bình đang lăn lộn trên đất: "Đại Bảo, Đại Bảo ngươi sao vậy?"

Trần Tu Bình xoay người muốn thoát khỏi ma trảo của Mạnh Tiểu Bảo, đồng thời lớn tiếng phản bác: "Đại Bảo em gái ngươi, tiễn nó đi! Đại ca ta tên là Trần Tu Bình."

Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên té nhào xuống lưng Trần Tu Bình: "Đại Bảo ngươi làm sao vậy, Đại Bảo ngươi đừng dọa sư huynh, ngươi —— ngươi sao lại trở nên lớn như vậy!!!"

Trần Tu Bình trở tay cho gương mặt anh tuấn của Mạnh Tiểu Bảo một móng vuốt: "Biến thái, cách ta xa một chút."

"Ngươi rõ ràng là một bé con thật nhỏ, cổ nhỏ nhỏ, đầu to to, tóc mềm mềm, tựa như một tay đã có thể bóp chết nha, mềm mềm hồ hồ, mềm mềm hồ hồ."

"Biến thái, biến thái chết tiệt, đồ biến thái chết tiệt, em gái ăn, đừng kéo y phục của ta."

"Đại Bảo, ngươi có phải bị nguyền rủa rồi không, để ta xem một chút..."

Ngay khi tràng cảnh hảo huynh đệ sắp biến thành say rượu loạn / tính, xuân / sắc vô biên, Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên im lặng, sau đó nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã xuống đất ở bên cạnh.

Trần Tu Bình chớp chớp mắt.

Diệp Vĩ Chu nhảy lên đầu Mạnh Tiểu Bảo, từ cao nhìn xuống hắn, trong mắt đều vẻ khinh thường lạnh lùng.

Trần Tu Bình miễn cưỡng sắp xếp lại đầu có hỗn loạn, sau đó dường như hiểu được tình huống hiện tại, hắn "A" như chợt hiểu ra, sau đó ôm lấy Diệp Vĩ Chu nói: "A Chu, a a a."

"..." Diệp Vĩ Chu lãnh khốc trả lời hắn bằng một móng vuốt.

070

Hôm sau tỉnh lại đầu đau như muốn nứt, Trần Tu Bình phát hiện hắn đang nằm trong gian phòng ở Lăng Kiếm Phong.

Bất giác vuốt mặt, một cảm giác nhói nhói khiến hắn lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, khó khăn di chuyển đến tấm gương bên cạnh xem xét, hóa ra trên trên gương mặt vốn dĩ có thể xem là thanh tú, đã nhiều thêm ba dấu cào đỏ tươi.

Ký ức hôm qua mơ hồ hiện lên, Trần Tu Bình nhớ tới hôm qua Diệp Vĩ Chu kịp thời "giải cứu".

"TAT Diệp tiền bối một chút cũng không thủ hạ lưu tình."

Trần Tu Bình đoán có khả năng Diệp Vĩ Chu cảm thấy mình bị tập kích mới xuống tay nặng như vậy, bởi vậy cũng không oán trách ở trong lòng, chỉ có thể trách bản thân, lại nhịn không được nghĩ, sư huynh không biết trải qua buổi tối hôm qua thế nào.

Khi đang nghĩ ngợi, trong gian phòng vang lên giọng nói của sư phụ——

"Tu Bình, đến chính điện."

Trần Tu Bình vội vàng rửa mặt, đón sương sớm đi vào chính điện.

Trình Ấn chắp hai tay sau lưng, tiên phong đạo cốt đưa lưng về phía hắn, cảm giác được hắn tiến đến, cũng không lập tức xoay người, mà khoan thai hỏi: "Tỉnh rượu rồi?"

Trần Tu Bình bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng lên, hắn cúi đầu lúng ta lúng túng nói: "Sư, sư phụ, ngươi biết..." Hắn tưởng là trên người mình lưu lại mùi rượu mới lộ ra, kết quả câu nói tiếp theo của Trình Ấn nhất thời khiến hai mắt hắn mở to, tim như ngừng đập trong giây lát.

Trình Ấn nói: "Đêm qua đến động phủ của ta ồn ào, sao ta có thể không biết."

Trần Tu Bình: "=口= "

Trình Ấn không chút động lòng, tiếp tục cắm dao vào lòng Trần Tu Bình: "Đêm qua ta mới biết, ta làm sư phụ rất không hợp cách, không chỉ đạo ngươi tu luyện, không truyền pháp bảo cho ngươi, không truyền công lực cho ngươi, cũng không phải một nữ tu, đúng không?"

Trần Tu Bình cảm thấy tim bị đâm nát, khóc không ra nước mắt: "Say rượu thất ngôn, đó chỉ là nói hươu nói vượn. Sư phụ, ta thích ngươi nhất."

Trình Ấn xoay người, hơi híp mắt, khí tràng phát ra khiến Trần Tu Bình xấu hổ vô cùng, y nói: "Thật không? Không phải là say rượu mới nói thật lòng sao? Ngươi không phải còn vừa khóc vừa nói "Đau quá", nhưng vẫn không buông tha, muốn ta giúp ngươi sao?"

—— Sao mọi chuyện lại hỏng bét thế này? Ngươi mang "gương mặt cấm dục " nói lời tà ác như vậy cũng quá khéo léo đi!! Trần Tu Bình nhịn không được ôm ngực lui về sau một bước, sau đó hắn bỗng nhiên quyết tâm, nhắm hai mắt lớn tiếng nói ——

"Sư phụ, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa."

Trình Ấn cười nhạt, giơ tay ném cho Trần Tu Bình một cái bao nhỏ.

Trần Tu Bình nhận lấy túi tiền sửng sốt một chút, sau đó hắn nghe thấy Trình Ấn ôn hòa nói: "Đây là giới tử bao (túi không gian), ngươi dùng thần thức dò xét vào xem."

Trần Tu Bình dùng thần thức thăm dò, phát hiện bên trong có một bình sứ, một cái la bàn, cùng một chồng lá bùa.

"Là sư phụ, vi sư cũng không có gì cho ngươi, nhưng khảo hạch đối với trúc cơ tu sĩ mà nói cũng hơi hung hiểm, nên ta chuẩn bị cho ngươi vài thứ —— bên trong bình sứ là thuốc trị thương, có thể dùng trên mặt."

Trần Tu Bình nhất thời cảm thấy nội tâm vô cùng phức tạp, không biết đối mặt với Trình Ấn như thế nào.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện kế tiếp thật sự phải dựa vào chính mình, không nghĩ tới vị sư phụ từ trên trờ rơi xuống này, lại vì hắn suy tính chu đáo như vậy.

Tuy nhiên, đây không phải là điều cuối cùng như hắn tưởng tượng, sau khi thấy Trần Tu Bình thu hồi túi tiền, Trình Ấn trầm giọng nói: "Thế nhân đều cho rằng ta là kiếm tu, ngươi sẽ biết thật ra ta không phải —— nhưng lần này, vi sư có vì ngươi chuẩn bị một thanh kiếm, ngươi đi theo ta."

Vốn tưởng rằng đã cầm đủ nhiều, muốn nói ra cảm tạ - Trần Tu Bình, bỗng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ ngơ ngác đi theo.

071

Sau chính điện, có một con đường dốc xuống.

Sau khi đi một đoạn bậc thang thật dài, Trần Tu Bình nhìn thấy hai phiến cửa đá, Trình Ấn một tay đẩy ra, để hắn đi vào trước, sau đó mình cũng vào theo.

Trần Tu Bình vào thạch thất trước, chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, đập vào mắt là ánh lửa đỏ vàng.

Trần Tu Bình kinh ngạc, hắn chưa từng nghe Trình Ấn còn biết rèn.

Sau đó trong ánh lửa, Trần Tu Bình trông thấy một thanh kiếm đen nhánh.

Nói là đen nhánh, nhưng cũng không hoàn toàn đen nhánh, lưỡi kiếm có màu đen tỏa ra ánh sáng trắng, trên chuôi kiếm có quấn một lớp tơ màu bạc.

Phảng phất như bị mê hoặc, Trần Tu Bình nhịn không được bước lên trước, muốn nắm lấy chuôi kiếm, Trình Ấn lớn tiếng quát hắn: "Dừng lại!"

Giật nảy mình, Trần Tu Bình bừng tỉnh, quay đầu nhìn Trình Ấn, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt hoảng sợ.—— Vừa rồi trong một khắc kia, hắn cảm thấy mình thậm chí nguyện ý chết dưới kiếm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.