Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 29



099

Nhị hóa Nguyên Thủ Quy lên đường cùng bọn hắn.

Mạnh Tiểu Bảo nói: "Ta đã thu thập xong đồ vật của mình, các ngươi thì sao?"

Trần Tu Bình biết thực lực của Mạnh Tiểu Bảo, rất tự nhiên lắc đầu, nói: "Ta nào có lợi hại như sư huynh, cái gì cũng chưa tìm được đâu".

Nguyên Thủ Quy thì lại cúi đầu, biểu lộ trên mặt vừa thẹn vừa thống khổ: "Ta... Ta thế mà một cái cũng không tìm được."

Mạnh Tiểu Bảo an ủi: "Cái này không việc gì."

Nguyên Thủ Quy rõ ràng vài phút trước còn thổ lộ, giờ phút này lại cao lãnh địa" ừ" một tiếng, không nói lời nào.

Mạnh Tiểu Bảo không giận, ôn hòa cười cười.

Nguyên Thủ Quy mặt lại đỏ lên.

Hắn đỏ mặt, rụt cổ lại, cúi đầu, con mắt lại càng như tan thành một vũng sóng nước, giống như một con nai con chọc người trìu mến, lúc trước Trần Tu Bình nghe nói con người ta đẹp nhất là khi yêu đương, hắn còn một mực coi nó thành nói hươu nói vượn, bây giờ lại tin.

—— Xét đến mỹ mạo, đại khái chỉ thua sư phụ, ân.

Trần Tu Bình đang mãi, Nguyên Thủ Quy đột nhiên hỏi: "A? Nói đến đây, Tu Bình, ta nghe nói Mạnh sư huynh cùng đồ đệ của Trình trưởng lão quan hệ rất không bình thường, không nghĩ tới ngươi cùng sư huynh quan hệ cũng tốt như vậy nha."

Trần Tu Bình: "..." Người này là nghiêm túc sao! Hắn thật sự vẫn chưa nghĩ ra à?!

Trần Tu Bình đột nhiên phát hiện bản thân đạt được một loại thỏa mãn nào đó trên phương diện trí thông minh.

Sau đó hắn nghe thấy Nguyên Thủ Quy bỗng nhiên tỉnh ngộ "a ~" một tiếng.

——Cuối cùng đoán được, cũng không muộn nha.

Thời điểm hắn đang chuẩn bị thừa nhận, Nguyên Thủ Quy mở miệng nói.

"Không lẽ là, ngươi cùng đồ đệ của Trình trưởng lão quan hệ cũng rất được ư?"

"Đúng thế... Em gái ngươi a, mạch suy nghĩ của ngươi có thể bình thường một chút được hay không!!!"

"Hả?" Nguyên Thủ Quy nghi hoặc mà nhìn Trần Tu Bình.

Trần Tu Bình vô lực đi đến bên cạnh Mạnh Tiểu Bảo: "Mạnh sư huynh, lòng ta mệt mỏi quá, không muốn nói chuyện với đồ ngốc nữa."

Mạnh sư huynh nụ cười không thay đổi: "Nguyên sư đệ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, Tu Bình chính là đồ đệ của Trình trưởng lão."

Mặt và cổ Nguyên Thủ Quy đỏ bừng trừng mắt Mạnh Tiểu Bảo: "Chuyện này, chuyện này, loại chuyện này ta đương nhiên biết! Mới không cần ngươi nói cho ta biết được chứ!"

—— Đối mặt với người mình thích quả thực bộc lộ đầy đủ thuộc tính ngạo kiều!

Trần Tu Bình không thể nhịn được nữa chọc chọc trán của Nguyên Thủ Quy: "Ngươi có nghe rõ ràng không? Có nghe rõ ràng không? Có hay không? Có hay không? Có hay không? Không có thì thôi."

Trần Tu Bình cực nhanh nói xong câu thoại này, liền vội vàng xoay người rời đi.

—— Ân, có Mạnh sư huynh ở đây, ta mới không sợ bị trả thù đâu!

Nhưng Nguyên Thủ Quy lại sửng sờ tại chỗ, hắn mờ mịt chớp chớp mắt.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Tại thời điểm còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Mạnh Tiểu Bảo đã cười híp mắt tiến tới góp vui.

"Nguyên... Sư đệ, ngươi thật đáng yêu."

Dứt lời, Mạnh Tiểu Bảo xuất ra ngón trỏ, chọc chọc vào trán Nguyên Thủ Quy.

Trong đại não phảng phất phát ra tiếng nổ "Oanh" một cái, tất cả thần kinh não đột nhiên đều bị đốt thành tro bụi, Nguyên Thủ Quy cứ như vậy hoàn toàn mất đi ý thức.

100

Khi Nguyên Thủ Quy rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện, trong tình huống đại não càng thêm chập mạch cùng Trần Tu Bình, Mạnh Tiểu Bảo tiếp tục lên đường.

Sau khi nhanh chóng đi một đoạn đường, Nguyên Thủ Quy là người đầu tiên tìm được thực vật mình cần, tiếp tục tiến lên một thời gian, cảnh sắc chung quanh đã biến thành cây cao lớn lá hẹp, Mạnh Tiểu Bảo dừng bước, nói: "Hương Lưu lùn cùng Tam Dịch Liễu hẳn là đều sinh trưởng ở phụ cận nơi này."

"Còn Băng Hoa Quế phấn cùng Tuyết Liên thì ở dãy núi Đông Bắc, chúng ta tìm chúng cuối cùng." Mạnh Tiểu Bảo nói thêm.

Tuyết Liên một trong những thực vật Nguyên Thủ Quy cần tìm, trùng hợp là, loại thực vật thứ ba hắn cần cũng là Tam Dịch Liễu.

Trần Tu Bình không có ý kiến, gật đầu nói "Được", Nguyên Thủ Quy thần sắc hoảng hốt, nhìn qua cũng hẳn là không có ý kiến gì.

Thế là Trần Tu Bình thay hắn nói câu "Hắn cũng đồng ý."

Mạnh Tiểu Bảo đang đi trước dẫn đường: "Trong số tiên thảo của hai người đều có Tam Dịch Liễu, ta nghĩ là chúng ta không nên quá lạc quan."

Trần Tu Bình nghi hoặc " hả?" một tiếng.

"Nếu như không phải trùng hợp ngẫu nhiên, chứng tỏ Tam Dịch Liễu có xác suất xuất hiện rất cao. Rất có khả năng Tam Dịch Liễu là loại tiên thảo rất nhiều người muốn tìm, nói như vậy, nơi chúng xuất hiện sẽ có rất nhiều người cạnh tranh."

"Có tổng cộng 253 người tới tham gia khảo hạch, không thể nghi ngờ vòng thứ nhất chắc chắn sẽ đánh rớt một nửa, ta nghĩ tông môn sẽ không đến mức không cho chúng ta một chút thử thách nào."

Trần Tu Bình giật mình, đây là lần đầu tiên hắn biết tỉ lệ đánh rớt lại lên đến 50%, lúc hắn vừa định hỏi "Vì sao trước đó không nói ", Mạnh Tiểu Bảo đột nhiên đưa tay cản bọn họ lại, sau đó thi triển một cái Ẩn Thân Quyết, nói: "Cẩn thận, phía trước có người."

Trần Tu Bình liền không nói nữa, Ẩn Thân quyết không thể so được với Ẩn Thân Phù, nếu phát ra động tĩnh, thì sẽ bị phát giác, mà Trần Tu Bình chỉ còn một tấm Ẩn Thân Phù, không thể dùng linh tinh.

Bọn hắn lẳng lặng đi một đoạn đường, sau khi đến một gốc cây thô to rậm rạp, dừng lại xem xét, thì thấy phía trước là một phen hỗn chiến.

Tổng cộng có sáu người, nhưng có vẻ là năm chọi một, kết quả hai phe lại bất phân thắng bại, triền đấu túi bụi, bên cạnh có một cái lồng màu hổ phách trong suốt, bên trong là một gốc thực vật dài một mét, cành lá xanh biếc, sợi rễ tinh tế, trên mặt đất có nhiều nhánh rễ nổi lên tựa như chân của động, thực vật kia dường như có nhân tính, bị nhốt ở bên trong cái lồng, cành lá còn run lẩy bẩy.

Mạnh Tiểu Bảo nói khẽ: "Tam Dịch Liễu."

Trần Tu Bình và Nguyên Thủ Quy cũng nhận ra, Nguyên Thủ Quy ánh mắt sáng lên, một giây sau liền kích động muốn xông lên phía trước.

Trần Tu Bình kéo hắn lại, không dám nói chuyện lớn tiếng, Trần Tu Bình đè ép cuống họng cả giận nói: "Ngươi có thể đừng lỗ mãng như vậy hay không?!"

Nguyên Thủ Quy không vui vẻ: "Ta chán ghét trốn hành vi mờ ám trốn ở một bên."

Trần Tu Bình kéo cánh tay Nguyên Thủ Quy lại: "Mờ ám chỗ nào hả? Mờ ám chỗ nào hả? Ngươi mất trí rồi sao?"

Nguyên Thủ Quy quệt mồm, giống như một tiểu nữ hài không có được vật mình muốn: "Phàm là ai có dòng máu nam nhân chắc chắn đều sẽ xông lên."

—— Trên người ngươi có chỗ nào để chứng minh cái này à!

Trần Tu Bình không khuyên nhủ nữa, cầu cứu nhìn về phía Mạnh Tiểu Bảo.

Mạnh Tiểu Bảo vẫn đang quan sát chiến cuộc bên kia, hắn cũng không quay đầu, chỉ là vô thức giữ chặt cánh tay còn lại của Nguyên Thủ Quy, cau mày nói: "Đừng làm rộn, xem tình hình đã."

Nguyên Thủ Quy tựa như là một con mèo nhỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh Mạnh Tiểu Bảo.

Trần Tu Bình: "..."

101

Sáu người đã chiến đấu một thời gian dài, Trúc cơ tu sĩ thủ đoạn có hạn, chẳng qua là có thể chất hơn Võ sư phàm nhân thôi, bên trong sáu người kia tương đối đáng giá để chú ý chính là cái người bị năm người công kích kia, là nam nhân, nam nhân kia dáng dấp rất phổ thông, dùng kiếm, nhưng khí chất lại khiến cho người ta thấy liền quên không được.

—— Loại hàn khí lãnh ý bốc lên kia, nói nó là băng lãnh, không bằng nói là âm lãnh.

Hắn giống như con rắn độc, mỗi một cử động cùng mỗi một ánh mắt, đều ngập tràn sát khí.

Về phần tổ năm người còn lại cũng không có bất ngờ gì, hẳn là tiểu đội lâm thời chắp vá, ba nam hai nữ, hai nữ thì dáng dấp cũng tương đối xinh đẹp, chỉ là ở trước mặt Nguyên Thủ Quy thì cũng chỉ là đóa mây bay, rõ ràng có ưu thế nhân số nhiều hơn bốn người, lại không làm gì được nam nhân kia dù chỉ một chút, chỉ dựa vào điều này, Trần Tu Bình cũng có thể phán định tổ năm người kia chính là pháo hôi.

Hơn nữa, Trần Tu Bình quả thực có thể nhìn ra, nam nhân âm lãnh kia kiếm pháp rất tốt.

Trần Tu Bình nhịn không được cảm khái: "Hảo kiếm pháp."

Mạnh Tiểu Bảo kinh ngạc nói: "Ngươi biết kiếm thuật?"

Trần Tu Bình liếc mắt: "Ta không biết kiếm thuật thì cầm kiếm làm gì?" Trần Tu Bình cầm Thủ Phách, dưa cho Mạnh Tiểu Bảo xem.

Mạnh Tiểu Bảo nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi cầm để phòng thân, không nghĩ tới Trình trưởng lão lại có thể dạy ngươi kiếm pháp chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi? Trình trưởng lão không hổ là kỳ tài đương thời."

"Này này, tại sao kỳ tài đương thời không phải là ta? Phán định này của ngươi không phải rất kỳ lạ sao?"

Mạnh Tiểu Bảo "Ha ha" cười một tiếng, không trả lời.

Trần Tu Bình còn muốn nói gì đó, Nguyên Thủ Quy lại đột nhiên kéo vạt áo của hắn, Trần Tu Bình nghi hoặc nhìn lại, thì thấy Nguyên Thủ Quy nâng cằm, ra hiệu phía trước.

Chiến cuộc phát sinh biến hóa.

Nguyên bản hai phe đang triền đấu mà không tách ra, giờ rút lui về vị trí hai bên, thoạt nhìn có vẻ đang chuẩn bị thay đổi phương thức.

Một nữ nhân bên trong tổ năm người kia đi lên phía trước, mở miệng nói: "Khâu Viên, ngươi từ bỏ được không? Chúng ta còn có viện trợ, nhưng ngươi chỉ có một mình, có thể kiên trì tới khi nào?"

Người tên là Khâu Viên kia hoàn toàn không lên tiếng, hắn chống kiếm xuống mặt đất, thoạt nhìn tựa như đang thừa cơ hội này để nghỉ ngơi.

Nữ nhân nhíu mày: "Khâu Viên, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi, cành bên trên cây Tam Dịch Liễu không chỉ có một, phân ra một ít cũng không có gì to tát cả."

Trần Tu Bình nghe được Mạnh Tiểu Bảo phía trước nghe nàng nói như thế khẽ cười một cái.

Trần Tu Bình thì thào hỏi: "Sao vậy?"

Mạnh Tiểu Bảo nói: "Người có mục tiêu là Tam Dịch Liễu quả thật không ít." Nói xong câu này, Mạnh Tiểu Bảo cũng không nói thêm gì nữa.

Trần Tu Bình cũng không tiện nói, tiếp tục xem tình huống phía trước.

Khâu Viên vẫn không để ý tới nữ nhân, hắn nhìn qua rất trấn tĩnh, thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi đi qua, cả người dần dần khôi phục chiến lực, sát khí trong ánh mắt lại rõ ràng hơn.

Tổ năm người bên nữ nhân trở nên lo lắng, một nam nhân trong đó quát lớn: "Chúng ta cứ dứt khoát đợi ở đây, chờ đám sư đệ đến, ta không tin Khâu Viên có thể đánh được chín người chúng ta."

Trần Tu Bình cau mày.

Nguyên Thủ Quy đã hô lên: "Thật không biết xấu hổ, ỷ đông hiếp yếu, còn chênh lệch nhân số nhiều như vậy, quả thực không phải nam nhân." Loại tình huống này dường như tác động đến tâm của Nguyên Thủ Quy rất nhiều, hắn lại muốn xông lên.

Mạnh Tiểu Bảo đè vai Nguyên Thủ Quy lại, lắc đầu: "Yên tâm, bọn hắn không có viện trợ."

Sau đó Mạnh Tiểu Bảo lại yên lặng.

Khâu Viên cũng yên lặng, thanh kiếm đang chống đất của hắn lại giơ lên, hàm ý trong đó không thể nghi ngờ chính là ngon thì đến đây chiến tiếp.

Hành động của Khâu Viên khiến cho Trần Tu Bình nhiệt huyết sôi trào, hắn nói: "Mạnh sư huynh, Khâu Viên này là ai, chúng ta đi giúp hắn đi."

Mạnh Tiểu Bảo quay đầu nhìn Trần Tu Bình cùng Nguyên Thủ Quy một chút, sau đó gật đầu nói: "Các ngươi muốn đi, thì đi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.