Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh

Chương 8



030

Trình Ấn ngẩng đầu nhìn Trần Đại Bảo.

Trần Đại Bảo vốn dĩ đang ăn cơm ngon lành, bị Trình Ấn một mực nhìn như vậy, dần dần có loại cảm giác nuốt không trôi.

Hắn hỏi: "A Hòe, sao hôm nay ngươi không ăn cơm?"

Trình Ấn thản nhiên nói: "Ta không cần ăn cơm."

Trần Đại Bảo nghi hoặc nhìn Trình Ấn: "Thế nhưng ngươi trước đây rõ ràng rất thích ăn."

"..." Trình Ấn không trả lời vấn đề này, đổi tư thế, ngồi đoan chính trên ghế, sau đó trầm giọng hỏi Trần Đại Bảo, "Lúc trước ngươi có nói, ngươi muốn bước lên con đường tu tiên, hôm nay ta muốn hỏi ngươi, trong suy nghĩ của ngươi  tu tiên cùng thiên đạo là gì?"

Trần Đại Bảo nhai cơm, hàm hồ nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy A Hòe, ta lúc nào nói qua lời này?"

"... Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"A, ta nói vậy sao?" Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Trần Đại Bảo nói, "Vậy đại khái là bởi vì ta cho rằng ngươi là thế ngoại cao nhân, cho nên mới vẽ ra lời hay ý đẹp để nói á."

Trong lúc nhất thời, Trình Ấn tự nhận thân kinh bách chiến, lại không khỏi bàng hoàng.

Y hỏi: "Ngươi còn không có mục tiêu, vì sao lại muốn tu tiên? Tu tiên rất kham khổ, lại không nhất định có thành tựu, đó không phải là một lựa chọn tốt."

Trần Đại Bảo để chén xuống, sờ cằm suy tư một hồi, sau đó hắn đột nhiên duỗi ngón trỏ: "Ta nhớ lại, bởi vì lúc đó ta đói đến ngất đi, được Mạnh sư huynh nhặt được trên núi á."

"..." Trình Ấn lại một lần nữa không nói nên lời.

031

Để cảm tạ sử thu lưu của Trần Đại Bảo, Trình Ấn vẫn quyết định kiên trì cho chỉ điểm cho hắn.

Trước khi nghỉ ngơi sau bữa tối, Trình Ấn tiếp tục hướng dẫn Trần Đại Bảo.

"Tu tiên nếu không có mục tiêu, sẽ rất dễ bị cản trở bởi những cám dỗ xung quanh, cho nên ngươi tu tiên trước đó. Vì vậy, trước khi tu tiên, việc đầu tiên cần làm là xác lập mục tiêu. Ngươi không có mục tiêu, sao có thể tiến bộ được."

Trình Ấn không ngừng hỏi, Trần Đại Bảo liền có chút phiền, hắn nói vặn lại: "Dù sao ta chỉ có hai phần tiên cốt, vốn cũng không luyện được, có mục tiêu hay không cũng không thành vấn đề."

Trình Ấn cảm thấy mình đối với Trần Đại Bảo có một loại kiên nhẫn đến bản thân y cũng không thể tưởng tượng được, y tiếp tục hỏi: "Nếu ngươi có thể tiếp tục tu luyện thì sao?"

Trần Đại Bảo đột nhiên cao giọng nói: "Nhưng ta không thể tu luyện được, nếu như có thể, ta vì cái gì phải xuống núi, ngươi cho rằng ta không muốn tu luyện sao? Ngươi cho rằng tại sao trong nhà lại có bồ đoàn? Chính là bởi vì, ta chưa từng từ bỏ!"

Sau những lời nói kích động là một khoảng lặng, trong không khí trầm mặc, Trần Đại Bảo cúi đầu nói: "Thật xin lỗi A Hòe, ta... Ta thực sự là... Ta không biết, ta vẫn luôn..."

Trình Ấn lẳng lặng nhìn Trần Đại Bảo, y nhìn người thanh niên trước mắt, nhìn bờ vai rũ xuống của hắn, nhìn ánh mắt mê mang của hắn, nhìn bờ môi mím chặt của hắn, đột nhiên y hiểu ra.

Đây là một tu sĩ có thể tiến rất sâu và rất xa.

Bởi vì hắn thật sự không có mục tiêu, mà hắn tu tiên vì tu tiên.

Trình Ấn nhìn Trần Đại Bảo, sau đó nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Trần Đại Bảo, nhìn vào đôi mắt trong veo ẩm ướt có phần mê mang tựa như cún con, nói ——

"Con đường đi đến đại đạo, vĩnh viễn không chỉ một."

Trần Đại Bảo kinh ngạc nhìn Trình Ấn.

Trình Ấn nói: "Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, về vấn đề tiên cốt."

032

"Ngươi vậy mà dám hứa với một tiểu tu sĩ như vậy."

Dưới màn đêm đen kịt, La Tuyết Mạt ngồi trên cành cây tung, đung đưa chân tựa như một cô bé. Quanh tân nàng được bao bọc bởi một quầng sáng màu trắng mà  phàm nhân không thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như những mảnh bạc vụn.

Thiếu nữ tựa như tiên nữ với nụ cười nham hiểm, nói: "Với cảnh giới của ngươi, hứa điều như vậy là rất nguy hiểm nha."

Trình Ấn ngồi trên nóc nhà.

Trần Đại Bảo đã chìm vào giấc ngủ, nam hài ở độ tuổi giữa thanh niên và thiếu niên, cuộn mình thành một đoàn nhỏ giống như một chú chuột hamster khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Trình Ấn nhìn La Tuyết Mạt, lại xuyên qua La Tuyết Mạt để nhìn thứ khác, y nói: "Đừng nói nhảm, sao ngươi còn chưa đi."

La Tuyết Mạt khoát tay nói: "Ta quan tâm bạn cũ được chứ? Ngươi cho rằng nếu truyền tin ngươi là Nguyên Anh kỳ, tất cả mọi người sẽ không biết thân phận của ngươi là gì sao."

Trình Ấn rủ xuống mắt, ánh mắt lấp lóe, trầm giọng nói: "Ngoại trừ ngươi, còn có ai biết."

La Tuyết Mạt nghẹn một chút, cuối cùng nàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ có ta."

Trình Ấn thở dài: "Ngươi, quả nhiên cũng đã đạt đến cảnh giới đó rồi, nhìn Linh khí tứ tán của ngươi, ta đã đoán ra—— vậy mà ngươi còn dùng chân thân chạy loạn."

La Tuyết Mạt cũng khép lại nụ cười, cau mày thở dài nói: "Ta còn thiếu một vật liệu để luyện ra pháp khí bản mệnh của ta, ta đã tìm ròng rã 300 năm, đến bây giờ mới có chút tin tức, vô luận như thế nào, ta đều muốn đích thân đến tìm."

Trình Ấn hỏi: "Là cái gì, cần ta hỗ trợ không?"

La Tuyết Mạt lắc đầu: "Việc ảnh hưởng đến tính mạng, ta muốn tự mình làm."

Nói đến chỗ này, La Tuyết Mạt lại đem chủ đề trở về.

"Ngươi thật giống như phi thường để ý tiểu tu sĩ kia."

"Hắn đã cứu ta."

Trình Ấn nhìn vào hư không, cuồng phòng trong mắt dần dần ngưng thực, phảng phất tụ thành một vũng xám bạc, cuối cùng y nói: "Qua vài ngày nữa, ta có thể sẽ hỏi ngươi mượn Hồng Trần Đạo Trường."

La Tuyết Mạt lắc đầu: "Được được, Hồng Trần Đạo Trường, cũng không biết, là vì ai đây."

033

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Đến ngày thứ năm, Trình Ấn đột nhiên nói với Trần Đại Bảo: "Đại Bảo, ta đột nhiên nhớ một phương pháp có thể chữa tốt chân của ngươi mà không cần kê đơn."

"Hả?" Trần Đại Bảo kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ngồi trên giường, Trình Ấn lần lượt xé bỏ từng lớp từng lớp phù chú mà hắn tự tay dán lên, tựa như đang xé bỏ cũng từng tầng từng tầng hồi ức bọn họ sống chung với nhau, cuối cùng, thứ mà Trần Đại Bảo nhìn thấy, là một đôi mắt có vô số đạo tia sáng lưu chuyển, lại lãnh khốc vô tình.

Sau giấc ngủ ngọt ngào mà đôi mắt kia mang tới, Trần Đại Bảo thấy gương mặt của Mạnh Tiểu Bảo.

Mạnh Tiểu Bảo thấy hắn tỉnh lại, cười nói: "Đại Bảo, chân của ngươi đã tốt rồi."

Trần Đại Bảo co đầu gối, ngơ ngác nhìn chân của mình.

Không khác gì lúc trước, có lẽ bởi vì được quấn một thời gian mà càng trở nên trắng hơn.

Hắn nhìn một hồi lâu, mới đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Sư huynh, A Hòe đâu?"

Mạnh Tiểu Bảo lo lắng nhìn hắn: "Đại Bảo, Liễu Hòe hẳn là đi rồi, ngươi đừng quá khó chịu."

Trần Đại Bảo ngơ ngác nhìn Mạnh Tiểu Bảo, lúng ta lúng túng nói: "Ta không khó chịu nha."

Mạnh Tiểu Bảo nói: "Đại Bảo, ta nói cho ngươi biết, sau khi sư huynh tiến vào Đan Thanh Các, nhất định sẽ tìm xem có phương pháp thay đổi tiên cốt hay không, nhất định cũng sẽ để ngươi có thể tiếp tục tu tiên, chỉ cần có thể tiếp tục tu tiên, ngươi cũng nhất định có thể gặp lại..."

"Ngươi đang nói gì vậy?" Trần Đại Bảo nghi hoặc mà nhìn Mạnh Tiểu Bảo, "Có phải ngươi hiểu lầm gì không, sao lại cho rằng ta đối với Liễu Hòe có tình cảm sâu đậm như vậy?"

"..." Mạnh Tiểu Bảo chớp chớp mắt, "... Thực xin lỗi, là ta nghĩ quá nhiên."

Thần sắc uể oải của Trần Đại Bảo dần dần chuyển thành vẻ phấn khích khó tả, hắn lôi kéo tay Mạnh Tiểu Bảo, ré lên: "Ngươi có biết Liễu Hòe thật sự là ai không? Ngươi biết không?"

Mạnh Tiểu Bảo lắc đầu.

Trần Đại Bảo cười đầy ẩn ý: "Trưởng lão Lăng Kiếm Phong Trình Ấn, ngươi đã gặp chưa?"Cùng với đôi mắt màu xám bạc, câu nói cuối cùng vang bên tai hắn là: "Ta là Lăng Kiếm Phong Trình Ấn, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.