Ta bật dậy vì không kìm nổi cảm xác mà to tiếng với người.
"Tương Nhi!"
Mắt người nhắm nghiền lại rồi lại nặng nề mở ra, ta không thích nhìn ánh mắt đó của người, nó làm ta không dằm nổi cơn ghen đang ức nghẹn trong tim.
"Sáu trăm năm trước, ta có yêu một nữ yêu của yêu giới, Bạch Ngọc Huyết là tên nàng...nhưng lúc ấy yêu vương của yêu giới cũng yêu nàng tha thiết, ta và hắn đã xảy ra một trận huyết chiến,..nhưng..người chết lại không phải ta hay hắn mà là Huyết Nhi.."
Cuối cùng sau một lúc đủ lâu để ta cảm thấy mệt mỏi người cũng mở lời.
"Huyết Nhi! Bảo sẽ đợi ta dưới vườn tử đằng ở Thanh Sơn, ta đã đợi nàng ấy suốt mấy trăm năm...rồi một ngày khi ta thấy một tiểu hài tử đứng dưới tán tử đằng nhìn ta nhẻn miệng cười..ta cứ nghĩ nàng đã trở lại."
Ta không thể kìm được nước mắt của mình, thì ra là thế, sư phụ tưởng ta là kiếp sau của nữ yêu đó, ai ngờ nữ yêu đó vốn không phải là ta, tay ôm lấy ngực ta bật cười trong đau thương.
"Ra..sư phụ..không hề yêu con..người là tưởng con là kiếp sau của nữ yêu đó nên..người mới yêu con có đúng không?"
Ta vội vã đứng dậy, khi tay người định chạm vào ta ta đã lùi ra xa, ta không cách nào chấp nhận được sự thật này..người vốn không yêu ta, vậy mà ta cứ tưởng, hóa ra tất cả là do ta tự mình đa tình.
Thoát một cái ta biến lại nguyên hình rồi chạy như bay không biết đâu là định hướng, phía sau vẫn còn tiếng sư phụ văng vẳng gọi tên ta, ta đi cho người tìm lại bình yên, tìm lại được hạnh phúc của mình mặc cho tâm can đau đớn ta vẫn là kẻ thất bại, thì ra từ lúc chưa bất đầu ta đã thất bại thảm hại rồi..
====================
Ta nằm bất động trong hang tối không biết đã bao nhiêu ngày rồi, đến khi bản thân cũng muốn đóng mốc luôn thì mới lếch xác ra khỏi hang động, ánh sáng mặt trời đúng là quá chói lọi, làm mắt ta chút xíu nữa là không thích ứng được, nheo nheo mắt nhìn dòng suối bên cạnh ta đi đến rồi nhảy nhào xuống đó mặc cho dòng nước trôi đi, ta nổi phình trên mặt nước như một cái xác chết, cho đến khi một bàn tay bế ta lên ta mới chậm chạp phản ứng, đưa mắt nhìn khuôn mặt ẩn ý cười đó trán ta đã rịnh đầy mồ hôi.
"Lại..là ngươi?"
"Phải..là ta Tương Nhi!"(nhẻn miệng cười)
"Sao ngươi cứ muốn bắt ta vậy?"(ta cố vùng vẫy)
"Nàng thật không nhận ra ta sao Tương Nhi! Ở hoàng cung Hán quốc luôn có một nam nhân sẵn sàng che chở cho nàng, nguyện yêu nàng đến hết kiếp người."
Ta tròn mắt cả kinh vì đây không phải là hoàng đế Hán quốc sao? Hắn là yêu long ư?.