"Không cần khách khí, ta là vì nó không phải vì ngươi"(hờ hửng)
====================
"Lại đây! Cởi áo ra"
Nhìn bàn tay giơ ra của Đông Thương ta thật không biết nói gì hơn, từ lúc theo chàng tới vài năm trước toàn là chàng lo cho ta từ miếng ăn, giấc ngủ đến trong việc tắm rữa, nhưng những năm trở lại đây thì ta đã không nhờ chàng nữa, vì ta đã lớn rồi, mỏi lần nói với chàng, chàng đều không vui.
"Đông...Thương, ta..ta tự lại.."
"Nàng xem, trên người nàng, chỗ nào mà ta chưa thấy qua đâu, lại đây!"
"Chàng chỉ biết bất nạt ta, trước kia chàng đâu có thế"
Chàng bật cười xoa xoa đầu ta.
"Tiểu ngốc nghếch, nàng thừa biết đây mới là chân thân của ta mà"
Ta vội xoay đi không muốn nói chuyện với chàng nữa thì phía sau đã có một vòng tay ôm tới.
"Đang giận dõi cái gì không biết, nàng thử hỏi những người đã biết Đông Thương ta xem, xem trước kia ta là người thế nào? Giờ vì nàng ta đã thay đổi rất nhiều nàng biết hay không?"
Cái này ta có thể xác nhận, ta từng nghe mạnh bà nói về chàng rồi, ở âm giới chỉ cần chàng ho một tiếng cũng đã làm tất cả bọn họ phải teo rúm lại, giờ chàng đã thay đổi, nói chuyện cũng nhiều hơn, hay cười, thật ra có lúc cũng ôn nhu lắm.
"Được rồi! Hết giận chưa?"
Gật đầu.
"Vậy tắm tiếp không?"
Lại tiếp tục gật đầu.
Cái gật đầu cuối cùng làm ta muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.
Theo lời nói, nàng cũng hướng mắt nhìn thân ảnh phía trước, thịch một tiếng, tim đã đập loạn.
"Linh châu thể đâu?
"Đông Thương điện hạ! Ta đã nói ta chỉ mượn một thời gian sẽ trở lại thiên giới"
"Hừ! Ta không có thời gian để đợi"(đã phi thân đi)
Ta bị giữ trong kết giới của chàng tạo ra, chỉ có thể đưa mắt nhìn chàng đang giao đấu cùng con phượng hoàng kia, chợt liếc mắt nhìn sang cô nương bên ấy, ta có chút ngạc nhiên vì nàng ta có khuôn mặt rất giống ta truớc kia, không lẽ là! tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy kia chứ?
Thật ra nàng ta cũng có hướng mắt qua ta, cái nhìn chằm chằm pha một chút tư vị phức tạp.
"Bất Bất ra con ở đây!"
Huyết y nữ tử xuất hiện, tâm ta càng chấn động hơn,kèm theo đó là sự vui mừng hiện rõ trên gương mặt.
"Một phần của ta!"
Dường như âm thanh của ta đã gây chú ý, cả hai đều đưa mắt nhìn sang ta.
"Hừ! Hôm nay ta có chết thì cũng không giao linh châu thể ra"
"Được! Ta thành toàn cho ngươi"(tay đã vung lên)
"Đông Thương!"(gọi to)
Ta kịp thời chạy đến giữ tay chàng lại, chàng cũng nhìn ta lo lắng ngắm nghía từ trên xuống dưới xem có bị thương chỗ nào không, đây là ta suy đoán theo cử chỉ của chàng, mặt chàng giản ra vài phần khi thấy ta vẫn ổn.
"Chuyện gì sao?(chàng hỏi ngược ta)
"Đừng giết phượng hoàng, hắn..."
"Lãnh Hàn! Xin hãy nương tay"(Ngọc Huyết đã lên tiếng)
Bốn mắt nhìn nhau, ta có thể nhận ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt chàng nhưng đó chỉ là thoáng qua.