Sư Phụ Con Yêu Người Yêu giới. Bọn ta không ngờ không phải yêu vương biết hồn thức của hắn ở đâu mà là hồn thức ấy đã nhập vào thân thể hiện tại, mọi chuyện đúng là rối tung rối mù lên hết, vì hiện tại hắn không thể nào xuất hồn ra được. "Thật đúng là mệt chết được! Nếu không xuất ra được vậy ngươi theo bọn ta đến 600 năm sau đi"(Thiết Y vỗ trán đưa ra ý kiến) "Không được!"(Đông Thương đã phản bác) "Nếu đưa cả thân thể đi thì tương lai sẽ bị thay đổi" Đông Thương quả nói rất đúng nếu làm thế thì liệu ta và chàng của hiện tại sẽ như thế nào đây. Tất cả lại rơi vào trầm tư trong suy nghĩ của riêng mình. "Nếu vậy ta ở lại đây thì có ảnh hưởng gì không?" Cả điện lại đưa mắt, kẻ nhìn người này, người nhìn người kia, chẳng ai dám đảm bảo là sẽ không ảnh hưởng nhưng cũng chưa có gì nói lên sự có hại. "Ta nghĩ là được, nhưng cái gì theo đúng của nó thì hãy để nó diễn ra"(thượng thần Thiết Y lại lên tiếng) "Nếu vậy! Ta vẫn sẽ chết sao?(Ngọc Huyết bây giờ mặt đầy hoang mang) Thượng thần Thiết Y gật đầu như xác nhận lời đó là đúng. "Không được!"(Lãnh Hàn lớn giọng) "Ta không thể để Huyết Nhi chết!" Ánh mắt đầy cương quyết của Lãnh Hàn cũng không thể nào làm lung lai được thực tại, vì Đông Thương đã phản đối. "Nàng phải chết! Ngươi không thể làm thay đổi được" "Bắt ta phải đợi hơn mấy trăm năm ư! Ta nhất quyết bảo hộ nàng đến cùng" "Ngươi đang nghĩ cái thứ ích kỷ gì thế hả?(dứt câu tay Đông Thương đã vung lên nhưng cũng mai ta đã nắm chàng lại) "Đông Thương đừng mà!" Tay đã hạ xuống nhưng mặt chàng vẫn âm lãnh đến đáng sợ, hướng Lãnh Hàn gầm từng chữ. "Ngươi vẫn chưa đợi nàng mà đã thế, còn ta đã phải chảy qua biết bao sinh ly tử biệt, đau khổ vô cùng, giờ cố lắm mới được ở cạnh, Đông Thương ta..quyết không cho phép ngươi thay đổi" Nắm chặt lấy cánh tay Lãnh Hàn, Ngọc Huyết bây giờ vẻ mặt cũng không rõ cảm xúc, như phiền não như ngàn mối ngỗng ngang tâm sự. "Ta cũng không muốn thay đổi, giờ chẳng phải tốt rồi sao, Huyết Nhi đã ở bên cạnh ta"(nhếch môi cười yêu vương đưa tay ra hướng người đối diện) "Huyết Nhi! lại đây nào" Cả ta và mọi người đều đưa mắt nhìn yêu vương đang mỉm cười đưa tay về phía Ngọc Huyết, ta thì xem mọi chuyện không có gì nhưng Lãnh Hàn và Đông Thương thì mặt đã đen lại, Ngọc Huyết của bây giờ thì vẻ mặt bối rối cứ nhìn chằm chằm vào Lãnh Hàn như cảm thấy có lỗi. Một màng trước mắt làm thượng thần Thiết Y chỉ biết gượng cười lắc lắc đầu. "Hưm! Ta đi trước đây, Đông Thương điện hạ khi trở về, ta lại tìm ngươi"( Thiết Y đã nhanh biến mất sao lời nói) "Còn các ngươi có ở lại đây không?"(yêu vương nhướng mày hỏi) Đông Thương liền ôm lấy người ta buông một câu lạnh tanh. "Không!" "A đợi đã!"(biết chàng sắp rời đi nên ta vội ngăn lại) "Sao nữa?" Ta liếc nhìn Lãnh Hàn rồi nhẹ giọng như năn nỉ. "Đông Thương, chúng ta cùng đi với Ngọc Huyết và sư phụ được không?" Ánh mắt hình mũi tên, chàng nhìn ta đến khi ta sắp rớt nước mắt chàng mới đồng ý. "Tùy nàng" "Một phần của ta, giờ có thể sẽ không còn gặp lại được nữa, ngươi hãy bảo trọng"(Cố tươi cười, đây có lẽ như lời từ biệt cuối cùng của ta) "Hãy giúp ta chiếu cố Bất Bất" "Bất Bất?"(yêu vương đưa mắt sang Ngọc Huyết như muốn hỏi) Cười dịu dàng, nàng gật đầu. "Là nữ nhi của ta và chàng, khi chàng chìm trong giấc ngủ thì ta đã mang thai rồi, giờ con bé đã lớn, nó rất nhớ chàng" Nghe đến đây, mắt dao động, mặt hiện lên vui sướng tột độ tay yêu vương càng siết chặt bàn tay Ngọc Huyết đang ở trong lòng. "Thật..sao?" "Ừm!" "Không..không được! Ta phải trở về gặp nữ nhi của ta" Ta thật cũng cảm thấy hạnh phúc lây với hắn, liệu sau này Đông Thương của ta khi làm phụ thân sẽ có biểu hiện như hắn không. Nhưng đến khi ta nhìn lại thì Lãnh Hàn và Ngọc Huyết bây giờ đã biến mất. "Đông Thương! Sư phụ...người..?" Mặt chàng vẫn lạnh tanh, rồi ôm lấy ta hướng yêu vương buông một câu trước khi biến mất. "Ta sẽ tìm cách giúp ngươi"
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.