"Thật ta cũng không nhớ gì cả, cả một trang mệnh cách của Thiết Y thượng thần đều trắng, cả ngươi cũng thế nữa, ta cũng không hiểu nổi"
"Ừ! Ta cũng đâu có trách ngài"
"Viết cũng đã viết rồi, cũng may giờ ta và Đông Thương đã ở được bên nhau, thật là tốt"
Ta cũng nhẹ thở ra vì mệnh cách của ta và chàng cũng đâu kém gì mạnh bà và thượng thần Thiết Y, trãi qua bao nhiêu thương ly mới có thể ở gần nhau như bây giờ, ta khựng lại vì sau khi ta mở lời, tư mệnh cũng nhìn ta như sắp phát khóc, làm ta thật không hiểu gì?.
"Chuyện...chuyện gì nữa rồi?"
"Diêm vương phu nhân, Đông Thương điện hạ nói sao khi cứu yêu long gì đó trở về, sẽ xử ta, người phải nói giúp tiểu tiên mới được à!"
Ta cũng hiểu là vì chuyện gì, nhưng hắn viết mệnh cách vì đâu biết ta là ai, giờ Đông Thương đòi xử hắn thì cũng đáng thương thật.
"Thật cũng không phải lỗi do ta, mệnh của Đông Thương điện hạ đã thuộc về chữ vô, ta vốn đâu viết đuợc, còn mệnh của người thì một phần là ta không biết, phần khác vốn dính dáng đến điện hạ người, nên mới trở nên như thế!"
Ta cố gật gật đầu cho qua chuyện, vì nhìn hắn cũng thật đáng cảm thông, với lại ta biết tính Đông Thương, chàng mà nói rồi thì tư mệnh hắn thật tội, không biết chàng sẽ làm gì hắn đây.
Một luồng khói trắng và nhanh sau đó đã biến thành hình, ta cũng chẳng ngạc nhiên gì vì biết nàng ta là một tiểu tiên.
"Người đi theo tiên nữ này, thiên đế cùng thiên hậu đang đợi người"
Theo sự thúc giục của tư mệnh, ta hơi lo lắng vì không biết có chuyện gì nhưng nếu không đi là bất kính, dù sao ta cũng là thê tử của Đông Thương mà, không thể để chàng khó xử trước huynh trưởng của mình được.
"Vậy ta đi trước nhé! Mạnh bà cứ ở lại đây đợi thượng thần Thiết Y đi"
Khẽ mỉm cười ta bước nhanh theo tiên nữ kia, mạnh bà cũng không nói gì chỉ đáp lại cùng ta bằng một nụ cười khác.
============================
Yêu giới.
"Thúc thúc! Thúc thúc!"
Bất Bất vui đến bật khóc khi thấy ai kia đã bình an trở về, Vân Thiên cũng không kiêng dè những người có mặt ở đây mà giang tay ôm chầm lấy người thương.
Ánh mắt lo lắng, Thiết Y nhìn Đông Thương bề ngoài tuy nhìn không có gì kia nhưng thật chất là bị thương khá nặng, tuy với ma vương là một đối thủ đáng gồm nhưng lần này thì hai bên quả thật bị thương tổn khá lớn, cũng may là đã thoát khỏi ma giới.
"Không sao! Ta phải đi đoán Tương Nhi đây!"
Bỏ mặt thượng thần Thiết Y, Đông Thương nhanh biến mất.
"Thiệt tình! Đợi ta "
Khẽ lắc đầu thượng thần Thiết Y cũng nhớ đến mạnh bà nên cũng vội quay về tìm nàng.
Nhưng đến được nữa đường thì đã thấy hối hả đạp vân bay đến, cứ như là ai muốn xẻ thịt lóc xương hắn không bằng.
"May quá!... điện hạ cùng thượng thần..."
"Chuyện gì?"
Thấy hắn đã gấp muốn chết Đông Thương cũng biết có chuyện nên đã nhanh mở lời.
"không thấy... phu.... phu nhân người đâu cả, và mạnh bà cũng biến mất một cách kỳ lạ"
"Sao?"(đồng thanh)
"Cái tên chết dẫm này! kêu ngươi đưa người về an toàn, vậy người đâu hả?"
Đông Thương đã nắm lấy áo tư mệnh, vẻ tức giận như muốn đem hắn băm thành trăm mảnh làm hắn cũng run cầm cập.
"Điện...điện hạ! tiểu..tiểu tiên cũng có muốn đâu"
"Tư mệnh ơi là tư mệnh! một chuyện cỏn con như thế mà ngươi cũng làm không xong thì nói ta nghe, ngươi làm gì được nào?"