Sư Phụ Con Yêu Người

Chương 63: Ai đã động tay



Vân thần tộc.

"Ra đây là nguyên nhân con đã giấu ta?"

Giọng nói hùng hổ, chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng, làm Lập Mị phải rùng mình vì biết sự hiện diện của người trước mặt.

"Sao không nói?"

Vân đế gầm giọng, lần này làm Lập Mị phải sợ thật sự.

"Phụ vương! Nữ nhi đã đợi mấy ngàn năm rồi! Giờ sắp thành thân thì nữ nhân này lại xuất hiện, con...con không cam tâm"

Đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía mạnh bà đang bị giam trong kết giới kia, gần nữa ngày trời ông mới mở lời.

"Nghiệt duyên! Ta đã nói thứ không thể thuộc về mình thì cưỡng cầu cũng vô ích, sao con không chịu nghe ta?"

Không cam tâm, siết chặt tay, ánh mắt câm hận hướng mạnh bà, Lập Mị nghiến răng từng chữ.

"Con!Không! Buông bỏ... Được!" 

Nhìn nữ nhi, suốt mấy ngàn năm chỉ hao tâm tổn sức chỉ vì một nam nhân mà tâm hắn vốn lạnh tanh, vì ông đã giúp nữ nhi của mình lấy đi ký ức của hắn khi mới lịch kiếp trở về, nếu hắn mà còn nhớ thì chắc gì nữ nhi của ông mà có cơ hội đến gần hắn, đúng là nghiệt duyên, vốn không thể nên phu thê hà tắc còn lừa dối bản thân kia chứ!.

"Buông bỏ đi! Thiên địa này không thiếu nam nhân như hắn đâu!"

"Không! Phụ vương! Lập Mị chỉ có mỗi Thiết Y chàng thôi, con sẽ không nhường chàng cho ai hết"

Mạnh bà có lẽ cũng biết được chút ít về câu chuyện này, nàng từ trong kết giới nhìn ra Lập Mị vẻ mặt vừa câm hận nàng lại vừa có chút thống khổ kia, thật làm thân nữ nhân, nàng cũng có chút đồng cảm nhưng biết sao được cơ chứ!.

Khẽ thở ra nhìn nữ nhi như sắp phát điên kia, ông lạnh giọng.

"Ta không muốn quan tâm đến chuyện của con nữa, nếu để Thiết Y thượng thần biết con bắt nữ nhân của hắn đến đây thì con tự mà gánh hậu quả"

Dứt câu Vân đế đã xoay người biến mất, để lại Lập Mị nổi bất an không thể nào tả được, đúng vậy! Nếu Thiết Y mà biết nàng bắt mạnh bà thì nhất định sẽ không tha cho nàng đâu, trừ khi....

Nghĩ nữa chừng Lập Mị đưa ánh mắt sắc bén nhìn sang mạnh bà, làm nàng cũng thật không hiểu nữ nhân này là đang toan tính cái gì?.

==============================

Nhân thế tại nơi khác.

Hắn thật lạnh lùng, cái người nam nhân này, ta đã đi theo hắn suốt nhiều ngày liền, nhưng ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách kia ra thì khuôn mặt mặt hắn chẳng lộ ra một chút, hắn bỏ lơ ta, hắn đã cứu ta nhưng suốt nhiều ngày qua một câu hắn cũng không nói, đúng là kỳ lạ.

"Lại đây!"

Ta ngẩn ra, đây là hắn nói với ta sao? Hắn đã chịu nói chuyện rồi đấy!

Khi hắn ngoắc tay ta cũng bước tới, nhưng chưa kịp hiểu gì đã bị một cái mũ to đùng chụp xuống đầu.

"Đây...đây là đang làm gì?"

"Ngươi quá thuận mắt rồi! Nhân thế toàn lũ háo sắc"

Ta có lẻ đã hiểu ý hắn, bọn ta đang tiến vào kinh thành, có lẻ như thế sẽ an toàn hơn, nhưng khi theo người khác tiến vào trong, ta vô tình gặp được A Nha, dù năm tháng đã trôi đi nhưng ta không thể nào quên được gương mặt của tỷ ấy, dù tỷ ấy đã khác đi nhiều.

"A Nha tỷ!"

Theo tiếng gọi của ta A Nha đã nhìn sang, kèm theo chút khó hiểu trên gương mặt.

"A Nha tỷ không nhận ra ta rồi? Ta là Trường An đây!"(ta đã tiến sát)

"Trường...An?"

Nhẹ gỡ mạn che lên, ta nhìn tỷ ấy mỉm cười ngọt ngào.

"Đúng! Ta là Trường An"

Mắt mở to hết cỡ như ngạc nhiên vô hạn, tay tỷ ấy bụm miệng không thốt nên lời và dường như những người xung quanh cũng thế.

"Tiên...nữ à! Đẹp quá..."(bàn tán)

Nhanh! Mạn bị phủ xuống, tất nhiên là ai kia chứ không phải ta, ánh mắt hắn đúng là lạnh lùng.

"Trường... An! Muội đã thành một đại mỹ nhân thế này rồi?"

A Nha pha chút kích động, ta biết nhiều năm không gặp, tỷ ấy không nhận ra ta là phải, nhẹ nắm tay tỷ ấy, ta đi nhanh vào thành, tìm nơi nào đó để nói chuyện, cũng tránh đi những ánh mắt nơi đây!.

Hai canh giờ sau.

"Trường An! Người nam nhân đi với muội đâu rồi?"

Ta tròn mắt, nhìn sang người ngồi bên cạnh, nhưng A Nha cũng tròn mắt không hiểu gì?.

"Nam nhân nào?"

"Thì cái người nhìn như thần tiên trên trời ấy!"(đỏ mặt)

"A Nha nói gì ta thật không hiểu? Từ lúc rời xa tỷ ta chỉ biết mình lưu lạc giang hồ thôi, một mình, chẳng có nam nhân gì cả?"

Sự im lặng lạ thường, A Nha nhìn ta khó hiểu, ta cũng khó hiểu nhìn A Nha, rồi như thấy ta thật sự giả ngốc hay thật tình, A Nha cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Ờ! Gặp lại Trường An thật tốt lắm rồi, mấy năm nay ta cứ luôn nhớ đến muội, thấy muội thế này thật là tốt"

"Hihi! Ta cũng vậy"

=============================

Thiên giới.

"Đây là cái gì?"

Tay như có chút run, Đông Thương nhìn chầm chầm vào mệnh cách của thê tử mình làm tư mệnh cũng lùi lại vài bước vì run sợ.

"Rõ...ràng...mệnh...mệnh cách viết rồi không thể thay đổi, nhưng sao lại thế này?"

Tư mệnh thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, hắn đảm nhận chức tư mệnh này suốt mấy ngàn năm lại chưa từng gặp chuyện cổ quái thế này, là vì cái gì mệnh cách viết rồi có thể thay đổi? Và tác động do ai? Hắn thật đau đầu chết mất.

"Điện...hạ!"(run)

Nhanh như chớp bản mệnh cách trong tay Đông Thương tạo thành lực phản vệ không cho người khác có thể động đến làm cả Đông Thương cùng tư mệnh đều chau mày không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Siết chặt tay, Đông Thương ném mạnh mệnh cách cho tư mệnh, sau đó đã biến mất làm tư mệnh thật khóc không ra nước mắt, hắn ảo não ôm lấy mệnh cách cũng như sinh mệnh của hắn mà tự lẩm bẩm.

"Không được! Chuyến này phải từ chức thôi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.