Vườn tử đằng ở Thanh Sơn vẫn nở, trong ngôi nhà trúc là thân ảnh của một nam nhân đang ngồi gãy khúc nhân sinh của mình, cảnh còn đó mà người xưa đã không còn, hắn biết bản thân mình lại quá hoài niệm chuyện xưa! Nên ngay khi rời khỏi phong ấn chết của thượng cổ thần quân Vong U, hắn đã chạy đến nơi này.
"Ngươi đang oán cả thiên hạ đó sao? Đông Thương điện hạ!"
Thượng thần Thiết Y cùng mạnh bà đã đến tự bao giờ, vì không muốn làm phiền ai kia, nên đã không lên tiếng, nhưng cuối cùng không nhịn nổi thượng thần Thiết Y cũng phải mở lời.
Nhanh như chớp cả thượng thần Thiết Y cùng mạnh bà đã đứng ngoài sân, làm cả hai có chút ngẩn ra.
"Thiệt tình! Cái tên tính khí thế này, thật nếu ai làm thê tử của hắn thì không biết là phước hay là quạ đây?"(cười khổ)
"Nếu không đi! Thì đừng đi nữa"
Chợt bên trong đã vọng ra giọng âm lãnh, làm thượng thần Thiết Y trán đã rịn mồ hôi, nhanh tay ôm lấy cánh eo nhỏ của mạnh bà mà biến mất.
=============================
Trong khi đó.
"Tương Nhi!"
Lại là Tương Nhi thật những người này còn muốn gọi ta bằng cái tên ấy đến bao giờ, tại sao đi đâu cũng gặp, ta không quan tâm đến nam nhân ấy mà bước đi nhanh hơn, nhưng chưa đuợc ba bước thì thân ảnh của hắn cùng nữ nhân bên cạnh đã đứng trước ta.
"Di mẫu! Người không nhận ra con và thúc thúc sao?
Ta cau mày, trả lời cũng thẳng thừng.
"Ta không quen các ngươi"
Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh hướng mắt về ta, tỏ vẻ khó hiểu.
"Ta tên Trường An! Không phải Tương Nhi gì đó, từ nay đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa"
"Nhưng di mẫu..."
Nữ nhân ấy chưa nói hết thì Chấn Quân đã xuất hiện bên ta.
Ngay sau đó hắn đã tạo tư thế như muốn đánh nhau với Chấn Quân, vẻ mặt của cả hai như có thù truyền kiếp.
"Chàng quen họ sao?"
"Không quen!"
Sau câu nói lạnh lùng, chàng đã chìa ra trước mặt ta hai chiếc màn thầu nóng hổi, giọng đầy yêu chiều.
"Xem nè! Ta đã đứng đợi rất lâu mới mua được hai cái cho nàng"
Mắt phát sáng, ta cũng nhanh cầm lấy.
"Hi..hi! Chấn Quân nhà ta thật ngoan à"
Ta không biết cử chỉ và hành động của bọn ta lại tác động mạnh đến hai người đối diện vậy, mặt họ hiện lên ba chữ là không tin được, nhưng ta cũng không muốn quản, nên vội kéo tay chàng xoay người rời đi.