Sư Phụ Con Yêu Người Thật ra những ngày ta dưỡng thương ở viện của sư phụ cũng có rất nhiều lời đồn đại không hay nào là: "Yêu hồ đó thật đáng sợ..lúc đầu thì mê hoặc Thiên Mạch sư thúc giờ lại mê hoặc luôn Sư thúc tổ..! Rồi là: "Không phải cả hai đều đạo hạnh rất cao sao??? Thật đáng sợ...sư thúc, sư thúc tổ còn bị vậy đám người như chúng ta thì sao??" Và những đều không hay đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến phái, chuyện không tốt tất nhiên sẽ không giấu được, cuối cùng thì đến tai trưởng môn Thiên Trì, ngoài phòng trà hai nam nhân thoạt nhìn cứ tưởng người lam y là đồ đệ ai ngờ người mặc Bạch y tóc búi cao mày rậm mắt sáng trên mép còn để râu mới là đồ đệ, hắn cung kính rót trà: "Sư phụ, Phong nhi đã nghe chuyện về yêu hồ kia và những lời đồn đại không hay.." "Ta biết con đến đây là ý gì rồi" "Sư phụ đã biết thì đồ nhi không muốn nói nhiều..sư phụ xin hãy để con yêu hồ đó xuống núi.." Ngước mắt nhìn, sư phụ vẫn bình thản: "Không..được.." Trưởng môn sư huynh lo lắng: "Sư phụ...tại sao, con biết dù có hàn trăm con yêu hồ cũng không mê hoặc được người...nhưng tại sao lại..???" "Ta sẽ không lấy Tử Dao..!" Trưởng môn sư huynh kinh ngạc: "Sư phụ..tại sao??? "Ừ..ta sẽ đưa Bạch Bạch đi..( vẫn nhàn nhạt) Mi tâm trưởng môn sư huynh cau lại như muốn dính vào nhau, vẫn không hiểu gì: "Sư phụ..đang định làm gì...? "Tương nhi! Ta đã hứa với nàng ấy sẽ dẫn nàng ấy ngao du thiên hạ và tạo cho nàng ấy một mái ấm nho nhỏ..giờ ta nên thực hiện lời hứa rồi.." Trưởng môn sư huynh mở to mắt rồi liếc nhìn sư phụ, huynh ấy lấp bắp: "Tương...nhi..ý sư phụ...là!!" Uống cạn chung trà người khẽ gật đầu: "Ừ...Bạch Bạch là Tương Nhi trùng sinh Chợt huynh ấy phá lên cười: "Ha..ha hèn chi, Thiên Mạch là tên cố chấp vậy mà lại động tâm một con yêu hồ...ra là thế..!" Sư phụ hơi trầm tư rồi tiếp: "Thiên Trì giờ đã có con cùng Thiên Mạch ta đã an tâm không còn vướng bận nữa, sau khi ta rời đi các con hãy cố bảo vệ Thiên Trì..." Mặt trưởng môn sư huynh đầy vẻ hoang mang nhưng có lẻ biết dù nói dù cũng vô ích nên đành thở ra: "Sư phụ đã nói thế...Phong nhi cũng không còn gì để nói nữa, nói với Tương Nhi là con cũng rất vui vì muội ấy đã trở về, mong muội ấy luôn bình an.." Dứt câu trưởng môn sư huynh đứng dậy rời đi, ngồi một hồi lâu dưới cây tử đằng vì quá mát mà ta đã thiếp đi lúc nào không hay khi mở mắt ra thì tiếng đàn của sư phụ đã vang vãng bên tai, ta khẽ gọi: "Sư phụ.." Người nhìn ta mỉm cười đưa tay gỡ những sợi tóc đang bám trên mặt ta: "Tỉnh rồi à!" Ta chường đến nằm trên chân người giọng lười biến: "Đánh thêm một bản đi...Tương Nhi muốn nghe.." "Ừ.." Khúc nhân sinh lại vang lên ta ngọt ngào nhìn người nam nhân trước mặt, đã có lúc ta tưởng đây chỉ là một giấc mộng, ngọt ngào, ấm áp tưởng chừng thế gian này chỉ có mỗi sư phụ và ta, ta chợt đưa tay sờ vào mặt người miệng cười ngốc nghếch: "Sư phụ..nếu đây là mộng thì suốt đời Tương Nhi nguyện chết trong đấy..không bao giờ tỉnh lại." Sư phụ khựng lại lướt mắt nhìn ta rồi nhẹ nhàng ấn xuống trán một nụ hôn: "Ngốc! Đây là thật.. đừng nói lung tung" "Chúng ta rời Thiên Trì thôi" Ta tròn mắt, sư phụ lại tiếp: "Không phải nàng muốn ta dẫn nàng ngao du thiên hạ sao!" Ta sắp phát khóc đến nơi, giọng nghèn nghẹn: "Sư phụ..vẫn còn nhớ!?" Người cúi sát mặt ta giọng đầy sủng nịnh: "Ừ..ta luôn nhớ...Tương Nhi ta rất mong chờ ngày đó.." Í..mặt ta đỏ bừng, ta nhớ lúc ta thổ lộ cùng người, vẻ mặt người không cảm xúc không biết là có nghe hiểu ta nói gì không nữa, lúc ấy ta còn nghĩ sư phụ đã sống quá lâu rồi nên không còn thất tình lục dục nữa âý chứ..
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.