Nhìn nữ nhân đang nằm đấy đã hơn trăm năm rồi có khi ta đã quên diện mạo bản thân như thế nào luôn, hôm nay sư phụ đưa ta đến đây là để lấy châu tử trong người ta ra để trả lại cho Tử Dao chân nhân, sư phụ nói ta giờ đã trùng sinh rồi thì châu tử kia nên vật về cố chủ, chấm dứt một đoạn ân tình..
"Sư phụ...người thấy Tương nhi nào nhìn thuận mắt hơn ạ"( ta tinh nghịch hỏi người)
Người nhìn ta một lúc rồi khụ khụ vài tiếng:
"Hiểu..hiểu vì với sư phụ cái đẹp xấu đã không còn trong mắt người nữa.."(ý nói là đã sống quá lâu rồi nên nên với con mắt của sư phụ dù là người dạng gì thì cũng chỉ là một)
"Ừ..mắt ta nhìn ai cũng như ai...nhưng chỉ có riêng Tương Nhi là khác biệt thôi"
Ta phát ngốc:
"Khác biệt chỗ nào ạ.."
Người nắm lấy tay ta áp trên lòng ngực người:
"Ở..đây.."
Ngọt đến tận tâm can luôn, khi sư phụ thể hiện yêu thương cũng đâu thua gì các nam tử khác, ngực ta như có chú nai con nhảy loạn trong đó, ta cúi mặt không dám nhìn thẳng vào người:
"Tương Nhi...biết...rồi."
Sau khi sư phụ lấy châu tử ra khỏi người ta thì thân thể ta cũng tiêu thành mây khói, thật kì lạ rõ ràng đã chết một lần rồi nhưng nay thấy thân thể mình hoàn toàn hư không có chút gì đó không được thoải mái, sau đó người đã đưa ta rời khỏi Thiên Trì, ta quay đầu nhìn lại nơi đó, biết bao hồi ức đẹp khi xưa, giờ à ta sẽ quên mà tạo những hồi ức đẹp khác khi ở bên sư phụ..