“Để hắn rửa chân.” Đồ nhi tiện chân hắt vài giọt nước lên mặt Rết tinh, hắn còn cười hề hề lau đi.
“…”
“…”
“Ta nghĩ…” Bạch Thử lên tiếng. “Chúng ta hình như đang phá hư chuyện tốt của người ta thì phải…?”
“Chuyện tốt?” Ta cực lực cực lực cực lực kiềm chế quay sang Bạch Thử. Nhận lại là cái gật đầu chắc chắn của nàng.
“Này này này này! Hai người các ngươi không có chuyện gì làm thì biến đi! Không thấy lão tử đang bận sao?” Rết tinh xua xua tay. “Đi đi đi, lão tử không có hứng thú với các ngươi.”
Mặc kiếm rên rỉ bị bàn tay nổi gân của ta nắm chặt, bản thân cực lực cực lực cực lực kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế. “Đồ nhi, theo vi sư trở về.”
“Không muốn.” Đồ nhi lạnh lùng quay đi, sẵn tiện đá Rết tinh một cái, bàn chân ngọc ngà thu về, cả người thư thái nằm trên ghế quý phi. “Tiễn khách!”
“Ê! Ê! Ngươi như vậy là có ý gì hả?” Bạch Thử không nhịn được tiến lên vài bước, cũng may ta kịp thời ngăn nàng, Bạch Thử vừa lùi lại, vài độc châm đã đâm xuống ngay chỗ trước đó nàng đặt chân. Bạch Thử lập tức biến sắc, chỉ vào Rết tinh mắng “Ngươi muốn làm gì?”
“Không nghe thấy phu nhân của lão tử nói sao? Tiễn khách!”
“Làm gì có cái kiểu tiễn khách như ngươi vậy?” Bạch Thử quát lên, nhưng thái độ đã dè chừng lại ba phần. Hiển nhiên nàng cũng biết bản thân không đánh lại Rết tinh.
“Các người muốn tự đi hay để ta lôi đi?” Rết tinh rũ tay áo, bỏ xuống thái độ thê nô vừa nãy, hiện tại hắn trở lại nguyên hình là Rết tinh tàn bạo, là kẻ cuồng ngạo muốn san bằng Thanh Sơn.
“Ta cũng muốn thử, ngươi làm cách nào bắt tiểu đồ nhi của ta theo ngươi.”
Mặc kiếm rời khỏi vỏ, linh quang nhảy múa trên lưỡi kiếm đen tuyền, sát ý trong đáy mắt nồng đậm, linh lực cường đại thổi mái tóc ta bay bay… bay bay…
“Hoa cô… Bình tĩnh…”
“…”
“Được! Muốn đấu chứ gì? LÊN!”
Rết tinh hét một tiếng, hai luồng linh lực một trắng một đỏ lập tức va chạm. Đêm khuya thanh vắng, một tiếng nổ lớn phát ra kinh động cả một vùng, đánh sập luôn cả động rết.
“Hoa cô cô!!! Bĩnh tĩnh ah!!!”
Bạch Thử ở dưới đống đổ nát gào thét, ta ở trên cao đấu với Rết tinh thoáng cái đã đến trăm chiêu, má phải của Rết tinh lãnh một vết cắt, tóc mai của ta bị cắt mất một đoạn.
“Thường nghe Hoa Linh thượng tiên bản lĩnh cao cường, quả nhiên danh bất hư truyền!” Rết tinh ra tay ngày càng quyết tuyệt, từng chiêu đều là sát chiêu, độc chưởng hướng đến ta liên tục không một chút suy giảm.
“Quá khen!” Ta lách mình tránh được một chưởng nhắm vào mi tâm, Mặc kiếm cũng không hề rảnh rỗi, mang theo uy lực cường đại chém xuống, Rết tinh né được trong tích tắc, đại thụ đằng sau lãnh toàn bộ kiếm khí bị chẻ đôi đến tận gốc.
Lại tiếp tục ba trăm chiêu, cây cối xung quanh núi đều phiêu đổ, chim rừng nhao nhác, thú rừng chạy loạn, Bạch Thử ngồi ngáp lên ngáp xuống.
Tiếng giao đấu va chạm vang khắp cả đêm.
Tới gần sáng, ánh nắng đầu tiên chiếu lên đôi mắt thâm quầng gấu trúc của ta, Rết tinh ở đằng trước thở hồng hộc, hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào. Trường bào trắng bạc của ta rách lủng lỗ chỗ, mà Rết tinh cũng đã trần nửa thân trên.
“Ngươi cái nữ nhân… Hộc… Không biết xấu hổ… hộc… Thấy nam nhân khỏa thân… hộc… Mà vẫn đánh hăng như vậy.” Rết tinh chật vật lau vệt máu ở khóe miệng, thở hồng hồng hướng ta mắng. Trên mình hắn chi chít vết kiếm chém nông sâu đều có, chỉ là không có cái nào thực sự nguy hại đến tính mạng.
“Ngươi cái tên luyến ngược… khụ… bản tiên chém ngươi đều không né… khụ khụ…” Có lẽ là từ sau chiêu thứ năm trăm, cả hai quyết đấu đều không dùng pháp lực, con rết tinh này bắt đầu không thèm né tránh nữa, trực tiếp tấn công ta không màng bản thân lãnh thương tích gì.
“Hừ hừ… Tiên hạ thủ vỉ cường, ngươi chưa nghe sao?”
“Cường cái tiểu muội! Khụ khụ…” Không ổn, con rết kia quá mức giảo hoạt, mặc dù hắn bị thương không ít, nhưng nội thương hắn gây cho ta cũng không phải nhẹ!
“Đáng tiếc một cái mỹ nhân, chỉ là tính tình quá xấu.”
“Ta cần ngươi thích sao?”
Mặc kiếm đâm tới, Rết tinh tiếp tục không thèm né, chưởng phong hướng đến bả vai ý đồ muốn phế đi cánh tay ta. Ta nghiêng thân né được chưởng thứ nhất, không ngờ chưởng thứ hai từ bàn tay kia đã đánh tới…
Trực giác liền lóe lên ý nghĩ “Không ổn!”
Trong một khoảnh khắc, tưởng chừng chưởng phong sẽ đánh nát đầu ta, đồng tử của rết tinh bỗng co rụt lại, tích tắc đã phi thân đi mất.
“Ê!”
Ta ngự kiếm đuổi theo hắn, nháy mắt đã tới bên kia ngọn núi, ngoài ý muốn lại thấy được cảnh tượng đồ nhi một tay nắm Huyền kiếm đứng sừng sững giữa đống đổ nát, tay kia cầm một lọ bạch ngọc.
Rết tinh tới sớm hơn ta, hắn đứng đối diện với đồ nhi, giọng nói mang ba phần phẫn nộ, bảy phần cực kì phẫn nộ!
“Nương tử! Nàng từ đầu đã có chủ ý!?”
“Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc.” Đồ nhi lạnh nhạt đút lọ nhỏ vào tay áo, liếc qua tình trạng chật vật của ta, mi tâm hơi nhíu lại. “Sư phụ, người vất vả rồi.”