Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ chán chường nói: “Ngươi đã hạ gục được nỗi sợ hãi, ngươi đi đi.”
Bốn bên bỗng rộng mở, ánh sáng rọi vào mắt ta, chói quá, qua một hồi ta mới vực dậy được.
Giờ ta mới biết, nơi ta đứng là giữa một hang động rộng lớn.
Khập khiễng lết đến cửa động, chợt nghĩ.
Mã Ca Ba Ca là hoàng tử dưới hạ giới, sao hắn có thể vào được mật cảnh? Hắn lấy đâu ra pháp lực?
Nếu như có người cố ý sắp đặt, vậy thì tại sao chỉ để ta vượt qua sợ hãi là thả ta ra luôn?
Rồi cả, tại sao lại nhất quyết phải chọn Mã Ca Ba Ca?
Đã tốn công đưa ta đến đây, sao lại không giết? Lạ thật đấy.
Ghé.t ghê, biết thế ngày xưa đi học chú ý nghe giảng, không đã chẳng phải gì cũng không biết như bây giờ.
Mà kể ra Mã Ca Ba Ca diễn cũng giỏi thật đấy, đang là đứa đáng iu cute hột me, tự dưng quay ra làm con yêu quái nửa mùa này làm gì.
Mã Ca Ba Ca do dự một hồi: “Ngươi khoan đi đã”
Hắn nghiến răng: “Có vị tiên nhân cho ta ít pháp lực để ta tới đây thăm dò xem nỗi sợ của ngươi là gì.”
Cái tên yêu quái vừa muốn ăn thịt ta giờ đang lắp ba lắp bắp: “Vị tiên nhân đó còn nói, chỉ cần biết ngươi sợ gì nhất là được, đến lúc đó, cho dù có nói cho ngươi biết ta là ai thì cũng chả để làm gì nữa rồi.”
Ta nhìn hắn đầy thương hại: “Đù má, cảm ơn ngươi thành thật thế này nhiều.”
Mã Ca Ba Ca: ….?
*
Điều kiện vị tiên nhân kia đưa ra, Mã Ca Ba Ca đã làm rồi.
Chỉ là Mã Ca Ba Ca trước đây đối với ta rất tốt, hắn cũng không muốn làm hại ta, giờ còn đang nghĩ cách để chân ta khỏi chảy máu.
Ta khó hiểu hỏi hắn: “Ngươi đã đồng ý với người ta sẽ làm hại ta, sao giờ thế này?”
Mã Ca Ba Ca mắt đỏ hoe đáp: “Ta không muốn làm hại ngươi.”
“Ta đúng là hoàng tử thật, nhưng chung quy cũng chỉ là đứa con nuôi, vả lại ca ca thích ta, còn định thành thân với ta nữa.”
Nghe lời này, phản ứng đầu tiên của ta là yên tâm, an lòng.
Thế ta mới nói sao da đen với da xanh lại đẻ ra được da trắng!!! Tính ra kiến thức sinh học của ta vẫn rất ổn áp!!
*
Mã Ca Ba Ca: “Ta không thích huynh ấy, nhưng lại không thể phản kháng. Vừa hay vị tiên nhân đó nói cho ta ít pháp lực, ta nghĩ nếu như ta có sức mạnh thì chắc không bị huynh ấy bắt nạt nữa đâu nhỉ.”
“Ngươi đừng ghé.t ta, ta không muốn hại ngươi đâu huhuhu”
Ta thở dài, vuốt đầu hắn: “Giá mà não ngươi có giọt nước nào không bị phân liệt, thì ngươi đâu có ngáo như thế này.”
Mã Ca Ba Ca cúi đầu: “Ngáo là gì?”
Ta: “Không thông minh lắm.”
Mã Ca Ba Ca: …..
“Ngươi còn muốn hỏi gì không?”
Ta: “Máy biến âm mua đâu đấy?”
Mã Ca Ba Ca: “……Taobao”
Ta:???
Khiếp, Taobao phát triển vậy rồi cơ à!
*
Lang thang cả một đêm trong rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy sư huynh, sư đệ.
Nước mắt chảy giàn giụa, ta nghĩ: Chắc hẳn mọi người đang lo lắng cho muội muội/ tỷ tỷ đáng yêu nhất trần đời này không biết có xảy ra chuyện gì không.
Ta tưởng tượng ra cảnh đại sư huynh tìm kiếm khắp nơi, nhị sư huynh tự trách ái tình vô dụng, còn tiểu sư đệ đau lòng khóc thút thít.
Ta còn chưa kịp chạy qua thì đã khóc vì màn tưởng tượng ấy rồi. Mắt đẫm lệ tiến đến, chỉ thấy 3 người đó quây quanh đốm lửa.
Đại sư huynh cười hê hê rồi rút ra một lá bài: “Joker!”
Tiểu sư đệ hơi ngập ngừng: “Sư tỷ còn chưa rõ sống chế.t ….”
Nhị sư huynh quay sang: “Tiểu sư đệ, tập trung chuyên môn đi”
Thấy ta quay lại, bọn họ mặt lạnh tanh ném đống bài vào lửa.
Đại sư huynh giả vờ quan tâm: “Tiểu sư muội, muội ổn không?”
Tiểu sư đệ lấy ít nước nhỏ lên mặt.
Ta thở dài: “Oscar mà không có 3 người, ta đập nát buổi lễ đấy luôn.”
*
Chỉ có nhị sư huynh không giả vờ giả vịt, mặt vui vẻ hỏi: “Sao, ái tình quệt vào không đau chứ? Đúng là kiếm của ta, làm một đường cơ bản là sâu luôn”
Ta: …?
*
Chắc là do từ bé đến giờ, ta lúc nào cũng là đứa sứt đầu mẻ trán nên sư huynh, sư đệ quen quá chả buồn quan tâm.
Đại sư huynh xòe tay ra nhìn nhị sư huynh: “Đệ xem, ta đã nói là một giờ đồng hồ, đưa tiền đây”
Ta:!!!
Trái tim tan nát, lạnh thấu tâm can.
Ta run rẩy nhìn đại sư huynh nhả ra ba chữ: “Đã, hóa, đá”
Đám lửa ấm áp cũng không sưởi được tim ta.
Đại sư huynh lại đưa nửa số bạc cho ta: “Ừmmm….muội lấy không?”
Ta bật cười: “Ok huynh.”
*
Lửa không sưởi được nhưng tiền thì có thể!
*
Ta và đại sư huynh chuyên t@m đếm tiền.
Nhị sư huynh ôm ngực khóc: “Sư muội, muội quên đại sư huynh đã cược muội như thế nào rồi sao?”
Ta ngẩng mặt lên, thành khẩn đáp: “Cơ mà huynh ấy cho muội nhiều quá”
*
Đột nhiên núi rừng rung chuyển, chim từ lùm cây tung cánh bỏ chạy, cơn gió quỷ dị lướt qua.
Đại sư huynh dừng lại hỏi: “Tự dưng ta nghe thấy tiếng con tim vỡ nát của nhị sư đệ.”
Ta: ….
Ái tình của nhị sư huynh rục rịch, nhưng rồi nhị sư huynh vẫn bình tĩnh cất lời: “Huynh còn không nhìn xem phía sau lưng có ai, đồ ngốc.”
*
Đại sư huynh ngoảnh lại, kinh cmn ngạc.
Là sư phụ và Tần Ương.
Đại sư huynh biến sắc: “Sư phụ, đệ ấy nói người là đồ ngốc!”
Nhị sư huynh:???
Đại sư huynh tiếp tục chuyển đề tài nói, cười nhạt: “Mấy ngày không gặp, hoa trà đã trở thành trà hoa nhài rồi, trắng ra bao nhiêu, trông xứng đôi vừa lứa với sư phụ quá cơ.”
Tần Ương lúc này không biết nên tức vì bị gọi là hoa trà hay nên vui vì được nói là xứng đôi với sư phụ.
Hai loại cảm xúc đồng thời xuất hiện làm vẻ của nàng ta trông kỳ dị kinh khủng.
Ta không nén nổi kinh ngạc: Ối giời ôi! Cảm xúc hỗn tạp xuất hiện rồi!
*
Sư phụ quay sang bảo ta: “Bình thường đến thời gian nhất định là mật cảnh sẽ tự mở cửa, nãy đột nhiên sập, ắt có điều bất thường.”
Ta: “Tại sao người lại đưa hoa…..TẦN ƯƠNG đi theo?”
Tần Ương cũng chỉ là nữ tử dưới hạ giới, đưa nàng ta vào mật cảnh, ngoại trừ tăng nguy hiểm ra thì chả còn tác dụng gì nữa.
Sư phụ ghé vào tai ta nói nhỏ: “Ta mới phát hiện, mùi liên hoa trên người nàng ta đuổi được muỗi.”
Ta nhìn sư phụ đầy nghi ngờ: “Thì ra người xem người ta là công cụ!”
Sư phụ:…
*
Ta không thể tin sư phụ lại là người như vậy.
Bậc tiên nhân như người lại sợ muỗi đốt.
Ta kinh ngạc, chả lẽ sư phụ thích Tần Ương rồi sao?
Thích gì ở nàng ta? Cái đầu ngốc nghếch? Hay hoa trà ft trà xanh?
Sư phụ gõ đầu ta: “Con nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Ta nhìn người: “Con hiểu, con đều hiểu, không háo sắc không phải người mà.”
Dù gì Tần Ương trông cũng xinh, lại là nữ chính nữa.
Sư phụ:?
Sư phụ có vẻ hiểu hiểu, ngại ngùng nói: “Đâu ai tự luyến như con, tự khen mình đẹp?”
Ta:…..Người hiểu cái gì cơ chứ.
*
Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, tông chủ khác đã vào cả rồi chứ?”
Sư phụ gật đầu: “Vẫn còn tông chủ khác ở ngoài kia quan sát, đề phòng. Nhiệm vụ trước mắt là phải nhanh chóng rời đi.”
Tiểu sư đệ chen lời: “Vậy còn Cửu U Liên thì sao? Đó là thánh vật mà.”
Sư phụ: “Giờ là lúc nào còn nghĩ cái này nữa? Đi mau!”
Tin tức này đến quá đột ngột, dù sao mật cảnh cả vạn năm nay không xảy ra chuyện này.
Đại sư huynh hơi do dự: “Không biết Hùng đại, Hùng nhị, Cát Cát Quốc Vương giờ ra sao.”
*
Sư phụ cùng tông chủ khác họp thành một chỗ. Cơ mà đệ tử Xu Tuyết không muốn đi ngang hàng với bọn ta, một mực phải vượt lên trước mở đường.
Đệ tử Tranh Chi tông xôn xao: “Xu Tuyết với Ô Ly có thù với nhau à?”
“Chưa từng nghe qua”
Đại đệ tử Xu Tuyết thở dài, quay sang nói với Tranh Chi tông: “Đệ tử Ô Ly ấy à, có sở thích quái đản lắm, bọn họ thích ăn sh*t cùng nhau”
Tranh Chi tông:!!!
Tự dưng hít được drama này tất nhiên không thể tin. Thế là đệ tử Xu Tuyết bắt đầu kể chuyện: “Vào một đêm gió lạnh…”
Từ đó về sau không có đội nào muốn giao lưu với bọn ta nữa.
*
Đoàn người đang tấp nập đi thì Tần Ương đột nhiên cất giọng.
Nàng ta cười nhạt, tiếng cũng to phết: “Đừng nói mấy người tưởng mình có thể sống sót trở về đấy nhé?”
Mọi người quay lại nhìn nàng ta một cách khó hiểu.
Ta: “Ủa thì chế.t rồi làm sao đi được nữa.”
Tần Ương câm nín, nàng ta hít sâu rồi lại bắt đầu điệu cười quái dị: “Nói thật với mấy người, ta đợi ngày này lâu lắm rồi!”
Ta muốn nói cho nàng ta biết điệu cười của nàng ta giống chó Shiba như nào quá.
Tần Ương: “Mật cảnh sập là do ta làm đấy”, rồi nàng ta nhìn chân ta, môi cong lên 90 độ, mặt suýt méo. “Nguyễn Nhuyễn bị què thế này cũng là do ta.”
Bốn bề im lặng, chả ai thèm tiếp lời, chả ai thèm hỏi “tại sao ngươi phải làm vậy.”
Ngại gì đâu ý.
Ta phi ra kéo mood: “Mã Ca Ba Ca rất đáng yêu, cảm ơn cho ta cơ hội hít drama nhé.”