Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 11: Thực thiết linh thú



Đây là giấc ngủ ngon nhất của Tân Tú kể từ khi xuyên không tới nay. Lúc đầu ở gian phòng tả tơi như chuồng gia súc của Tân gia, nàng miễn cưỡng lắm mới ngủ được, nếu không phải nàng dễ ngủ mà là người nào đó khó ngủ một tí thôi, ở đó hơn nửa tháng, đảm bảo sẽ được sở hữu quả mắt thâm y như gấu trúc.

Còn về một năm qua trong bồn Trung Thiên, đêm có ngủ cũng tự động bị lôi đi học, cái đấy sao mà tính là ngủ được.

Bây giờ, cuối cùng, quả nhiên như nàng đã đoán, sau khi ra khỏi đấy lúc ngủ không còn bị lôi đi nghe giảng bài nữa! Nàng có thể nằm ngáy o o như bình thường rồi.

Quả là ngày nghỉ hè vui vẻ đầu tiên đã lâu mới có được.

Không khí nơi núi rừng tuyệt hảo, nơi nơi ngập mùi cỏ cây thơm ngát và hương trúc, sương mù lam lành lạnh không lùa vào được lầu trúc, độ ấm trong phòng vừa phải, bởi vậy Tân Tú ngủ trọn vẹn một giấc từ xế chiều hôm trước đến sáng hôm sau.

Cái bụng đói meo ngăn nàng tiếp tục nằm ì ra, Tân Tú rời giường, cảm thấy vấn đề duy nhất nằm ở chiếc giường này, nó cứng quá, thay cái nệm êm có lẽ sẽ tốt hơn.

Lúc Tân Tú đứng dậy đi giày bỗng mò được mấy sợi lông hoặc trắng hoặc đen trên giường.

“Lông gì đây?” Tân Tú nghĩ thầm, chẳng lẽ sư phụ còn nuôi thú cưng trong này? Nuôi thú cưng tốt đấy chứ, ngày trước nàng cũng nuôi thú cưng.

Săm soi mấy cọng lông một hồi, Tân Tú chỉ có thể xác định đây không phải là lông chó.

Mở cửa ra ngoài, đi từ tầng cao nhất xuống cũng không thấy sư phụ đâu. Nói đến y thì bảo quái gở cũng chẳng ngoa, không biết giờ này đang ở nơi nào. Tân Tú cũng không đi tìm sư phụ, dù sao sư phụ bảo tùy nàng, nàng đói thì tự đi tìm đồ ăn là được.

Tân Tú chẳng khách sáo chút nào, hoàn toàn coi nơi này thành địa bàn của mình nên rất thoải mái, khiêng cái khay đồng to đùng từ phòng nào đó ra làm chảo, còn lò luyện đan nhỏ, nàng thấy dùng nó nấu canh cũng được. Vơ vét một hồi, bê hết “đồ làm bếp” thay thế xuống lầu một, nàng bắt đầu dọn bếp nhóm lửa ngay giữa sân.

Suốt một năm qua, ngoại trừ tay nghề nấu ăn tiến bộ nhiều nhất, thì nàng còn khá tự hào vì đã luyện được kỹ năng —— nhóm lửa.

Chỉ cần búng tay là ngọn lửa sẽ bùng lên với kích cỡ giống lúc dùng bật lửa. Dù nàng không phải thiên tài như lão ngũ, nhưng sau khi học thuộc làu làu những bài học rất tối nghĩa nọ ít nhiều cũng mò được huỳnh quang ánh kim hồng trong không khí, dùng chúng để nhóm lửa.

Nhóm lửa, đổ nước vào “nồi”, Tân Tú lại đi vòng quanh tìm nguyên liệu nấu ăn.

Quả đào, đã hái.

Măng, đã đào.

Chuột tre, đã bắt.

Bắt được một con chuột tre béo, Tân Tú cười cười vân vê cái bụng béo tròn của nó, không ngờ ở đây lại có chuột tre, hơn nữa chắc hẳn con chuột tre này rất ít khi gặp phải kẻ săn mồi, vừa rồi nàng dí sát tới chỗ nhóc này nó cũng không biết tránh, cứ nằm sấp tại chỗ để nàng bắt.

Chuột tre cuối cùng cũng nhận ra mình gặp họa tới nơi bắt đầu giãy dụa, nhưng đã quá muộn rồi, Tân Tú lẩm bẩm hát, bóp cổ nó dí xuống đất, sờ cho đã rồi mới chặt nó ra, thế là con chuột biến thành một nồi thịt.

“Cái đao này bén thật.” Tân Tú giơ thanh trường đao mò được ở lầu ba lên ngắm nghía, gõ gõ thân đao.

Thanh đao này không tồi chút nào, chặt chuột trúc dễ như chém đậu, thái măng còn đơn giản hơn, Tân Tú dùng dao cùn suốt một năm giờ bỗng nhiên thay sang thanh đao bén đến vậy quả thực không dừng được, thái sạch hai củ măng.

Thái xong vẫn chưa thấy đã, Tân Tú lại chạy đi chặt trúc bằng thanh đao nhìn rất tầm thường, nàng chỉ cần chém về trước, chẳng cần dùng sức cây trúc già to bằng miệng chén cũng đã đổ, vết cắt xem rất là bằng phẳng nhẵn nhụi.

Tân Tú kéo thân trúc già đó về xong ngồi trên bậc thang, vừa vắt chân gặm đào vừa lấy đao hết chém lại nạo, nàng chém gốc trúc già ra thành nhiều đoạn làm bát trúc đũa trúc, rồi cả ống trúc để ăn canh.

Còn lá trúc non, trong lúc chờ thịt chín Tân Tú thuận tay coi nó là hoa mà cắm rồi bày biện lên bàn. Dưới lầu một không có bàn nên nàng tạm coi tảng đá trong sân làm bàn.

Trên bề mặt tảng đá có chỗ hơi lõm vào, nước mưa tràn trề trong ấy, Tân Tú ngồi tại một chỗ khác bề mặt khá phẳng.

Ngửi được mùi thịt hầm và măng, Tân Tú đột nhiên nhận ra mình không có gia vị, cả muối cũng không có. Đồ ăn thiếu gia vị căn bản là không có linh hồn, ăn đồ ăn như thế thà gặm đào còn hơn. Nhưng nàng chạy vào lầu trúc lật tung từ dưới lên trên cũng không thấy cái gì giống gia vị.

Chuyện rất hiển nhiên, có lẽ sư phụ nàng chẳng ăn gì cả. Những đồng môn khác hình như cũng không ăn mấy, chỉ có mấy người thỉnh thoảng thèm ăn mới tới chỗ nàng ăn nhờ ở đậu thôi.

Nàng nhịn không được mà nghĩ đến mấy vị muội muội đệ đệ bị nhận nuôi, không biết sư phụ của họ có biết nuôi trẻ con không, đừng để tụi nó chết đói đấy nhé.

Gặp chuyện khó giải quyết nàng cũng không bối rối chút nào, lập tức thực hiện nghi thức triệu hoán —— gào to sư phụ ngay giữa sân.

Có việc thì tìm sư phụ, nàng chẳng cần học đã rõ mười mươi điều này, thậm chí còn vận dụng rất linh hoạt.

“Sư phụ —— sư phụ —— “

“Có chuyện gì.” Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng Tân Tú, nàng ngoảnh lại nhìn về phía sư phụ đột ngột xuất hiện. Nàng không bị giật mình bởi vị sư phụ xuất quỷ nhập thần này, ngược lại, sư phụ mới là kẻ giật mình lúc nàng đột nhiên quay đầu lại, mắt y trợn tròn, thoáng lùi về sau một bước.

Tân Tú: “Sư phụ, người đừng đột ngột xuất hiện sau lưng con như thế nữa nhé, người sẽ bị con dọa sợ mất.”

Thân Đồ Úc nhìn đồ đệ hoạt bát nhà mình, con bé quả là có sức sống, đã vậy còn thích nô đùa. Y thoáng nhìn đám “nồi” nấu thịt hầm, “bát” và thanh đao chặt thịt của Tân Tú.

Đây đều là linh khí y luyện chế, đao là đồ nhiều năm về trước có người nhờ y làm nhưng mãi vẫn không lấy, những thứ khác do y rảnh rỗi làm, nhưng không dùng được nên để hết trong lầu trúc.

Với việc đồ đệ cầm những thứ này ra chơi Thân Đồ Úc chẳng cảm thấy gì. Đồ đệ thích thì cứ chơi, đặt trong lầu trúc cũng chẳng để làm gì.

Thân Đồ Úc với tư cách gấu trúc yêu đã trưởng thành từ lâu, tỏ ra cực kỳ khoan dung với đồ đệ nhân loại chỉ mới mười mấy tuổi của mình, dù sao theo y thấy, con bé nhỏ như thế, chẳng khác gấu trúc con mới chào đời là bao, nó còn bé, không hiểu được gì lại thích nô đùa là bình thường.

Tân Tú cũng chú ý được ánh mắt y nhìn những vật nọ, rất thản nhiên, nên nàng yên tâm nói với y: “Sư phụ, con không tìm thấy muối và gia vị, cũng không có gạo.”

Thân Đồ Úc thoáng tỏ ra hồ nghi, sau đó dường như nhớ ra điều gì, nói: “Hóa ra con định ăn những thứ này.”

Tân Tú cũng không trông cậy gì vào vị sư phụ tu tiên mắc chứng sợ xã hội của mình, nàng gật đầu nói thẳng: “Gần chỗ sư phụ có mấy chỗ như chợ để mua đồ không ạ?”

Nàng hồi tưởng lại những cuốn tiểu thuyết mạng mình từng đọc, cái gì mà phố chợ tấp nập của người tu tiên, các đồng chí tu tiên hay tụ tập ở đâu, mua bán linh đan vũ khí bùa chú và linh hoa linh thú ở chỗ nào, tóm lại khá giống với thị trường bán vỉa hè của nhân loại, cái gì cũng có.

Nhưng sự kỳ vọng của nàng đi tong rồi, Thân Đồ Úc nói: “Chợ phiên của người phàm cách nơi này quá xa.”

Tân Tú: “Con nói là chợ của người tu tiên mà, chẳng lẽ người tu tiên không mở chợ ạ?”

Thân Đồ Úc tỏ ra khó hiểu không kém nàng: “Người tu tiên sao lại cần chợ?”

Tân Tú: “Vậy khi sư phụ và mọi người cần quần áo mới, linh đan thần dược, cần tìm bùa chú vũ khí thì sao đây?”

Thân Đồ Úc: “Tự tạo ra thôi.”

Tân Tú vẫn chưa hết hy vọng: “Vậy muốn ăn gì đó thì sao, muốn ăn cơm chẳng hạn, những thứ như nguyên liệu nấu ăn không phải mọi người cũng tự trồng đấy chứ?”

Thân Đồ Úc vẫn trưng khuôn mặt khó hiểu đó ra: “Đất đai Thục Lăng màu mỡ, linh khí tràn trề, thích hợp cho tất cả các loại thực vật sinh trưởng, sao lại không tự trồng được?”

Tân Tú: “…” Tiểu thuyết tu tiên trên internet lừa thảm tui rồi!

Nếu muốn ăn cơm phải tự trồng lúa trồng rau, còn không phải phi xuống chốn trần gian xa xôi để mua, thảo nào nhóm thần tiên đã sống lâu năm trên này không ăn cơm, thực ra không phải họ không muốn ăn, mà thấy phiền nên mới lười ăn chứ gì! Lâu rồi không nấu cơm nên cũng lười ra tay luôn.

Một năm trong bồn Trung Thiên nàng đành ứng phó qua loa, ăn một đống thứ thượng vàng hạ cám, vốn tưởng sau khi ra ngoài sẽ được ăn đồ ngon, ai mà biết lại thảm đến vậy.

Tân Tú không cam tâm hỏi tiếp: “Thế cũng không có linh thạch ạ?”

Thân Đồ Úc: “Linh thạch gì cơ?”

Là thứ đại diện cho tiền tệ trong rất nhiều tiểu thuyết tu tiên, có thể mua đồ ấy! Tân Tú ôm mặt: “Rồi rồi, cái gì cũng không có, con hiểu rồi.”

Đồ đệ có vẻ rất thất vọng, thất vọng giống gấu trúc không được ăn măng.

Thân Đồ Úc: “Ta đã đưa tin hỏi mấy sư đệ sư muội, có lẽ họ có thứ con muốn.”

Trong lúc chờ đợi, chuột tre hầm măng của Tân Tú đã chín, nàng bưng lên bàn đá, hỏi sư phụ: “Sư phụ có ăn không ạ?”

Tân Tú cứ tưởng sư phụ sẽ không ăn, nhưng nàng vừa gọi y đã tới, không những vậy còn chỉ gắp măng, thịt thì để lại cho nàng.

Tân Tú húp canh, dù không có muối nhưng cái vị tươi non này cũng thật tuyệt vời.

Yên tĩnh một lát, Tân Tú không nhịn được hỏi, “Sư phụ, sau này khi bắt đầu tu tiên liệu con có phải Tích Cốc, không được ăn gì giống người không?”

Thân Đồ Úc chậm rãi nuốt miếng măng trong miệng vào bụng, cụp mắt nhìn đôi đũa: “Con đã đang tu tiên rồi. Không cần, tùy ý con thích.” Nói xong lại ăn thêm một miếng măng.

Vậy còn được, vẫn tự do. Tân Tú nghĩ thêm, nếu là tu tiên còn cái này không được cái kia không cho, thà nàng xuống núi luôn còn hơn, tu tiên làm quái gì nữa.

“Người đến rồi.” Thân Đồ Úc đặt đũa xuống, “Dưới tàng đỗ quyên.”

Tân Tú lập tức hiểu ra, sư phụ để nàng ra gặp còn y không muốn đi. Quả nhiên, hình tượng mắc chứng sợ xã hội của sư phụ vẫn chưa toi.

Nàng chạy khỏi rừng trúc tới dưới tàng cây đỗ quyên tím, thấy người quen đang đứng đó.

“A! Thải Tinh sư huynh!”

Thải Tinh sư huynh hay híp mắt cầm trên tay cái túi vải, cười nói: “Sư phụ nghe tin từ Thân Đồ sư bá nên bảo huynh đưa ít đồ tới, sư huynh của huynh tự trồng lúa, đây đều là đồ từ chỗ huynh ấy. Đưa cho muội xong huynh còn phải tới chỗ mấy vị sư bá mới thu đồ đệ, có lẽ họ cũng cần.”

“Cảm ơn Thải Tinh sư huynh.” Tân Tú nhận lấy cái túi, bên trong quả nhiên là gạo và muối.

Thải Tinh sư huynh nhìn nàng, liếc rừng trúc không một bóng người đằng sau, do dự một hồi bèn kéo Tân Tú sang một bên ngồi xổm xuống, thì thào: “Vốn định cho muội biết trước khi các muội ra khỏi bồn Trung Thiên, không ngờ muội lại nghịch thế làm sư huynh không nói với muội đúng lúc được.”

Tân Tú: “Nói gì cơ ạ?”

Thải Tinh hạ giọng: “Bọn huynh đã đoán muội sẽ được Thân Đồ sư bá thu nhận làm đệ tử từ trước, huynh không biết nhiều về vị sư bá này lắm, tới Thục Lăng trăm năm nay huynh chưa thấy sư bá được mấy lần nhưng đã nghe nhiều lời đồn về sư bá rồi. Thân Đồ sư bá là bậc thầy luyện khí nổi tiếng, tài Luyện Khí thậm chí còn vượt cả tổ sư gia Linh Chiếu tiên nhân.”

Tân Tú: “Cái gì, bậc thầy luyện khí? Lợi hại quá!”

Thải Tinh: “Nghe huynh nói hết đã!”

Gương mặt luôn tươi cười của hắn nghiêm lại, “Vị sư bá này nghe nói từng lấy hồn phách của nhân loại để luyện khí, là một người rất nguy hiểm, muội là đệ tử của sư bá nhưng cũng phải chú ý cẩn thận đấy.”

Tân Tú không thấy sợ những lời này, nàng chỉ tỏ ra nghi ngờ, “Muội tưởng mọi người bên chính đạo, lấy hồn phách luyện khí chẳng phải hành vi tà đạo ư?”

Thải Tinh: “Tu tiên không phân biệt chính tà, cái gì mà chính đạo tà đạo, chắc chắn do muội xem tuồng dưới nhân gian nhiều quá rồi, mấy cái đó chẳng qua do phàm nhân bịa ra thôi, đừng coi là thật.”

Tân Tú: “Đợi đã sư huynh, chẳng lẽ không có những chỗ như Ma Vực ư? Là chỗ để ma tu chuyên làm chuyện xấu tụ tập ấy?”

Thải Tinh: “Không có ma tu, càng không có Ma Vực… Này toàn là cái gì vậy?”

Tân Tú: “…” Tiểu thuyết tu tiên trên internet lừa thảm tui rồi!

Thải Tinh gõ đầu tiểu cô nương đang nói chuyện lạc đề cả vạn dặm, “Huynh nói muội có nghe không, bình thường ngoan chút đi, tuyệt đối đừng chọc giận Thân Đồ sư bá, nếu không sư bá giận lên rút hồn phách muội ra luyện khí đấy, có sợ không hả!”

Tân Tú rất là khinh bỉ kiểu cách nói chuyện như dọa trẻ con này của hắn, dù nàng ở chung với sư phụ chưa lâu nhưng cảm giác được y không phải loại người nguy hiểm, nàng luôn tin vào cảm giác đầu tiên của bản thân. So ra, cái nàng không chấp nhận nổi là giới tu tiên này lại không có chính tà đối lập nhau cơ đấy?!

Thải Tinh lại dặn dò thêm vài câu, dường như nghĩ đến điều gì đó, “Đúng rồi, còn chuyện này nữa, U Hoàng Sơn chỗ muội giáp với ngọn núi đằng sau, sau núi là cấm địa, tổ sư gia quy định các đệ tử nếu không có chuyện gì thì không được xông vào sau núi, Thân Đồ sư bá có lẽ không nói những chuyện này cho muội nghe, muội phải tự nhớ lấy, đừng có xông vào ngọn núi phía sau, nguy hiểm lắm.”

Tân Tú: “Nguy hiểm lắm? Thế sau núi có gì vậy ạ?”

Thải Tinh nhìn gương mặt tò mò của Tân Tú biết ngay nàng sẽ không ngoan ngoãn bèn dọa: “Sau núi có rất nhiều thực thiết linh thú*, chúng rất khỏe, hung tàn ngang ngược, cực ghét có kẻ đột nhập, thực thiết linh thú chỉ cần dùng tay cũng đập nát trẻ con như muội ra được đấy!”

Tân Tú không chỉ không sợ mà còn tỏ ra cực kỳ hưng phấn, “Thực thiết linh thú!”

Thực thiết linh thú chẳng phải là biệt danh của gấu trúc ư! Nói cách khác sau núi có rất nhiều gấu trúc?!

Nàng vội vã muốn đi xem cho rõ ngọn ngành, ôm cái túi chạy thẳng về rừng trúc, vừa chạy vừa vẫy tay từ biệt Thải Tinh: “Muội biết rồi sư huynh, huynh về đi, hẹn gặp lại!”

Thải Tinh: “Ê! Chờ đã! Cái con bé này có nghe lời sư huynh nói không đấy!” Hắn luẩn quẩn quanh đó một vòng nhưng không dám đuổi theo.

“Thôi thôi, khổ một lần rồi muội mới hiểu được!” Hắn lầm bầm lầu bầu, rời khỏi U Hoàng Sơn.

Lời tác giả: Biệt danh của gấu trúc là thực thiết linh thú, nghe dữ dằn ghê nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.