Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 40: Thảm kịch nhân gian



Edit | 4702i.

“Lần đầu ta làm chuyện này nên còn ngượng tay, khâu không đẹp xin ngươi thứ lỗi cho.” Tân Tú rút tay về, tiện mồm nói một câu rất khiêm tốn nhưng chẳng có tí thành ý nào.

Ngồi trước mặt nàng là Hồ Tam Nương, Tân Tú bắt được nàng ta xong đến giờ mới thả ra để xử lý, mà lại cứ nhìn ngực Hồ Tam Nương nàng lại thấy đau giùm, thế là đành tự hành mình mà lấy linh khí làm sợi chỉ, vá lồng ngực của nàng ta lại.

Lúc trước La đạo sĩ còn cười nàng mơ giữa ban ngày, bề ngoài của oán quỷ là vẻ ngoài trong giây phút cuối cùng trước lúc chết, càng oan khuất bất bình càng không thể thay hình đổi dạng, thế mà lão vừa nói xong đã trơ mắt thấy Tân Tú thực sự dùng “kim khâu” vá lại ngực người, cứ trực tiếp tùy tiện y như nghịch búp bê vải.

Hồ Tam Nương vẫn tỏ ra ngơ ngác, chẳng biết rốt cuộc nàng ta có phải oán quỷ có thần trí hay không, nhưng Tân Tú chẳng để tâm nhiều đến thế, nàng kéo nàng ta ra khỏi tấm bùa vàng, sau khi may loạn xạ một hồi mới bảo: “Sau này ngươi đi với ta đi.”

Tiếp đó nàng nhét Hồ Tam Nương vào một pho tượng gỗ, ấy vẫn là món quà lúc chia tay lão Ngũ tặng nàng, lúc trước nàng đã lấy một pho tượng tiên nhân ra, hiện giờ lại lấy một pho tượng bé gái ngây thơ đáng yêu làm chỗ trú chân của Hồ Tam Nương. Pho tượng này được điêu khắc từ linh mộc trong núi Thục Lăng, Hồ Tam Nương ở trong đó ắt sẽ có lợi.

Tân Tú: Thật không ngờ mấy pho tượng gỗ lão Ngũ tặng lại hữu ích thế này.

Pho tượng nho nhỏ bị treo trên tai La đạo sĩ, lão đi đến đâu pho tượng đong đưa đến đó. La đạo sĩ đã dị nghị nhưng Tân Tú lờ đi không thèm để ý, ngày xưa La đạo sĩ cũng từng phản đối mấy bé gái níu lấy lỗ tai lão, và khi ấy vẫn bị lờ đi hệt như thế này.

Sau khi rời khỏi tòa thành nọ, rất nhiều ngày sau họ không còn vào thành nữa mà chỉ đi trên những con đường hoang, đi một hồi chẳng nhìn thấy một bóng người —— vì quan tâm vị đại lão Ô Ngọc như thể sống tận trong thâm sơn cùng cốc mấy trăm năm rồi chưa gặp gỡ con người.

Tân Tú so sánh sự náo nhiệt trong thành với khuôn mặt của Ô Ngọc, sau đó quả quyết chọn sắc đẹp. Để đại lão Ô Ngọc được vui nàng không vào thành thì đã làm sao, vùng đất hoang vu cô nam quả nữ giao lưu tâm sự há chẳng phải càng tuyệt diệu ư.

Tiếc rằng, có vẻ Ô Ngọc không thích chuyện trò, Tân Tú đành chốc chốc đấu võ mồm với La đạo sĩ, xong lại nói chuyện với Hồ Tam Nương vẫn đang im lặng.

Nàng bảo nàng ta: “Ngươi đã chết nhiều năm vậy rồi còn ở cái chỗ bé như mắt muỗi kia làm gì, thật đúng là vô ích. Chắc chắn ngày xưa ngươi không dám ra ngoài một mình nên đến khi chết, thành quỷ rồi vẫn không dám. Giờ ta dẫn ngươi đi thăm thú thế giới bên ngoài, ngươi đừng tự kỷ như thế nữa, nhìn nhiều nghe nhiều nói nhiều, có phải ai chết rồi cũng thành quỷ được đâu, đã biến thành giống loài khác thì cứ coi như sống lại lần nữa đi, sống sao cho đời quỷ vui sướng ấy.”

Có đôi khi, sở dĩ con người ta tự giam hãm mình trong một chỗ là vì thế giới họ thấy quá bé nhỏ. Nếu trong mắt trong lòng luôn có một thế giới rộng lớn, thì một tòa thành sao có thể giam giữ người ta đến chết được đây?

Uống xong canh gà quá hạn, thỉnh thoảng Ô Ngọc không ở gần đó Tân Tú còn phải lắc lắc tượng gỗ của Mộc Tam Nương để tâm sự thật lòng: “Khi còn làm người đã bất lực thì về sau làm con gì cũng bất lực thế thôi, ta nói này, lúc đó ngươi nên theo sát tên phu quân đó của ngươi, theo hắn cả ngày lẫn đêm, lúc hắn đi ngủ ngồi trên đầu giường, lúc hắn ăn cơm nằm trên bàn, khi đấy thì tổ sư bố nhà hắn còn dám cưới vợ sinh con ấy, đảm bảo kể cả cơm hắn cũng chẳng ăn nổi.”

“Còn mấy người kia nữa, mỗi ngày đều đồn đãi ngươi thế này thế nọ, ngươi trở thành quỷ rồi có khả năng đi xuyên tường đấy thôi, chẳng phải thế là có cơ hội biết phu quân nhà ai yêu đương vụng trộm với phụ nhân nhà ai, xong chú em với chị vợ nhà ai lằng nhằng à, cứ vậy vào nhà người ta gào to vào, gào to được thế nào thì gào, làm loa phát thanh toàn thành luôn, hê, khiến nhà chúng gà bay chó chạy một ngày cũng không yên, chính chúng tự đánh nhau mà ngươi chẳng cần ra tay, hóng hớt chẳng lẽ không vui à.”

Vì mấy ngày nay nàng nói rất nhiều với Hồ Tam Nương nên cuối cùng nàng ta cũng có thể để ý tới nàng, lúc này mới lắp bắp nói câu đầu tiên: “Thế… Thế giờ ta… sẽ đi…”

Tân Tú ngắt lời nàng ta: “Giờ đi gì mà đi, chuyện đã xong hết rồi ngươi mới đi, giống việc cãi nhau thua không có cơ hội lần thứ hai vậy, dù ngươi đã nghĩ ra cách phản kích tuyệt diệu đến đâu thì cũng trễ quá rồi, chỉ có thể bị dạy nhiều cho chừa, lần sau cãi nhau với người khác cố mà nhớ lấy những kinh nghiệm quý báu của lần trước.”

Hồ Tam Nương không nói gì nữa, cuối cùng Tân Tú tổng kết một câu giúp nàng ta: “Ngươi coi một tên nam nhân như dây thừng cứu mạng để dựa vào, nhưng gã lại trở thành dây treo cổ của ngươi.”

La đạo sĩ nghe họ trò chuyện không kìm được bèn hừ một tiếng: “Sao ngươi căm hận nam nhân quá vậy.”

Tân Tú đập vào đầu con la, “Ta không căm hận nam nhân, ta căm hận cái đám khốn nạn ấy. Khốn nạn thì không phân chia ra là nam hay nữ, chẳng qua xác suất nam nhân khốn nạn ta gặp được nhiều đến khó hiểu thôi.”

Liếc Ô Ngọc mang nguyên liệu nấu ăn trở về, Tân Tú cố tình nói to: “Ngươi thấy như Ô Ngọc chẳng phải tốt à, ta thích huynh ấy lắm!”

La đạo sĩ: Ngươi mà thích y cái gì, ngươi thèm thuồng cơ thể người ta thì có.

Tân Tú kết thúc cuộc trò chuyện với tọa kỵ và vật trang sức, nàng lại gần Ô Ngọc, vắt óc nghĩ cách khen y: “A…, hôm nay con gà rừng huynh mang về có bộ lông đẹp thật đấy, huynh đúng là có mắt thẩm mỹ.”

Đẹp ư? Thân Đồ Úc nhìn con gà rừng trong tay mình, chợt nhớ ra năm ấy khi mình còn ngụ tại hang yêu có con Trĩ Kê yêu vương*, nhan sắc lông vũ của nó diễm lệ hơn thế này nhiều, chắc là đồ đệ sẽ thích.

(*) Yêu vương này là một con chim trĩ.

Tân Tú: “Bề ngoài đẹp nên ăn chắc phải ngon lắm.” Nàng cười nhìn Ô Ngọc và gà rừng trong tay y, hàm ý rất là sâu xa. . Truyện Quân Sự

Thân Đồ Úc không biết đồ đệ đang lái xe*, y gật đầu khen nàng: “Tài nấu nướng của ngươi không tệ chút nào, cái gì nấu cũng ngon.”

(*) Lái xe: Đang suy nghĩ chuyện 18+.

Tân Tú đã xác nhận, vị đại lão này chắc chắn thuộc hệ ẩn cư, căn bản y không hề hiểu các ám hiệu của nàng, quả thực là thẳng nam làm bằng sắt, lại còn là chủng loại đã độc thân tận mấy trăm năm.

Sự thật cũng chẳng khác những gì nàng nghĩ là bao, sư phụ nàng chính xác là thẳng nam làm bằng sắt đã độc thân mấy trăm năm, ăn là ăn sắt với trúc, trong bụng toàn kim loại, kể cả đồ ăn cũng thẳng tắp luôn.

Vừa sắt thép vừa thẳng, lại còn ngu ngơ.

Nhớ đến đêm ấy bị Hồ Tam Nương chen ngang giữa chừng Tân Tú lại ngo ngoe muốn hành động, ban đêm hai người họ tìm được một ngôi miếu sớn thần nho nhỏ để nghỉ ngơi, nàng còn đặc biệt đuổi La đạo sĩ tới sau miếu sơn thần để lão tự do đi ăn cỏ.

La đạo sĩ kháng nghị: “Lão phu cũng có phải la thật đâu, ăn cỏ mà làm gì!”

Tân Tú thất thần bác bỏ lời kháng nghị của lão: “Thế nay ngươi thử xem, biết đâu yêu luôn thì sao.”

Thấy Tân Tú đi vào trong miếu, La đạo sĩ bèn thò đầu vào cái cửa sổ tả tơi dòm xem thử, lão rất tò mò hôm nay nhãi ranh này sẽ bị người ta từ chối thế nào.

Tân Tú tới ngồi cạnh Thân Đồ Úc, nàng vén tóc mai, dịu dàng nở nụ cười với y.

Thân Đồ Úc: “…” Không biết tại sao, rõ ràng đồ đệ nhìn rất là thân thiện dịu dàng nhưng y cứ thấy đứng ngồi không yên.

Tân Tú đặt tay mình lên tay Ô Ngọc, nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng truyền sang làn da y. Theo lý thuyết cảnh này hẳn rất mập mờ, nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy đại lão Ô Ngọc hoang mang nhìn nàng với đôi mắt đầy dấu chấm hỏi, thậm chí y còn không hề động tay, cứ lẳng lặng nhìn Tân Tú như đang chờ nàng giải thích xem này là đang định làm gì.

Tân Tú: “Giờ huynh có cảm giác gì?” Nàng thì thào.

Thân Đồ Úc không hiểu lắm: “Tay ngươi rất ấm áp, tức là tối nay ngươi không lạnh?” Mấy đêm trước thỉnh thoảng vào đêm đồ đệ sẽ kêu lạnh, hôm nay tay lại không lạnh chút nào.

Tân Tú chỉ im lặng ba giây đã từ chối tiếp tục giao lưu, nàng giơ tay từ từ kéo cổ áo mình xuống, nói với giọng quyến rũ, “Ta cho huynh… Nhìn một thứ nhé.”

Thân Đồ Úc nghe đồ đệ nói vậy bèn thật sự ngồi im, mặc dù y không biết mình phải nhìn cái gì nhưng vẫn nhìn đồ đệ kéo cổ áo xuống.

Tân Tú đang biểu diễn với tất cả tâm sức để kiến tạo bầu không khí, lại thấy đại lão Ô Ngọc bỗng lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì thế này?” Giọng điệu nghiêm trọng như nhìn thấy văn hóa phẩm đồi trụy.

Tân Tú còn tưởng cuối cùng y đã hiểu mình định làm gì, lúc này chắc đang tính đẩy nàng ra rồi hét lên “Ta không phải kiểu nam nhân như thế!” Ai ngờ lại y đè vai nàng xuống thật chặt.

Thân Đồ Úc đè chặt lên “hình xăm” ác quỷ của đồ đệ, ấy là dạo trước Tân Tú đi qua một ngôi miếu của Linh Chiếu tiên nhân, nhờ con quỷ sống trong đó xăm cho mình.

Tuy nói lúc đó Thân Đồ Úc cũng đi theo đồ đệ, nhưng không phải lúc nào y cũng giám sát con bé chằm chằm, những khi ngồi trên nóc nhà khó tránh khỏi việc ngẩn người, huống chi ấy lại là miếu của Linh Chiếu tiên nhân, biết sẽ không có việc gì xảy ra nên y không chú ý đồ đệ đang làm gì trong miếu nữa, bởi vậy cũng không biết chuyện Tân Tú chủ động yêu cầu xăm mình.

Thế là giờ mới bi kịch như vậy đây.

Thâm Đồ Úc: “Sao trên người ngươi lại có dấu vết của ác quỷ? Ngươi muốn ta xem cái này sao?”

Thân Đồ Úc: “Đừng sợ, ác quỷ ấy tu vi còn thấp nên vết tích nó để lại trên người ngươi cũng vô ích thôi, ta sẽ trừ khử cho ngươi ngay.”

Tân Tú: “Cái gì cơ? Đợi đã!”

Nhưng nàng ngăn cản không nhanh bằng tốc độ sư phụ ra tay, Thân Đồ Úc quan tâm đồ đệ như thế nên hiển nhiên lập tức phất tay ra loại bỏ vết tích ác quỷ để lại trên người nàng.

Thân Đồ Úc nhìn đầu vai lại trắng nõn như cũ của đồ đệ, dịu giọng an ủi nàng: “Không sao rồi.”

Y còn thuận tay kéo cổ áo nàng lên và dặn dò: “Sau này lại gặp chuyện như thế nhất định phải cho ta biết sớm, đừng có xấu hổ.”

Tân Tú: “…” Lúc này nàng mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đệch, hình xăm của mị.

Quyến rũ người ta không thành còn bị xóa hình xăm! Đây là kiểu tình tiết khỉ gió gì vậy! Không thất thân mà lại mất hình xăm?!

La đạo sĩ đứng ngoài miếu sơn thần cười như lừa gào, nhưng rồi đột ngột dừng lại, chỉ còn âm thanh ùng ục kinh dị.

Tân Tú thẹn quá hóa giận, càng lúc nàng càng táo bạo, thế là lập tức xô vào lồng ngực Ô Ngọc, nàng rất tự tin với khí lực của mình có thể đẩy y ngã xuống ngay lập tức, nhưng tự tin mù quáng ắt phải thất bại, nàng không thể đẩy nổi Ô Ngọc dù là một cen-ti-mét. Ờm, cảm giác như đang đẩy một ngọn núi ấy.

Mà Thân Đồ Úc bị nàng xô vào lồng ngực tự cho là đã hiểu, bèn đứng dậy ngồi sang bên cạnh nhường chỗ cho nàng.

Tân Tú: Được, anh giai này được lắm, hôm nay ta không thể không khiến y hiểu ta có ý gì được!

Nàng đứng dậy, vừa mới đặt tay lên đai lưng thì cửa miếu sơn thần đột nhiên bị đẩy ra, một nam nhân lảo đảo bước vào trong. Bởi vì vấn đề vị trí, nàng và Ô Ngọc đứng sau một pho tượng tại một bên khác của cây cột, nên nam nhân nửa đêm xông vào miếu sơn thần nhất thời không nhìn thấy họ.

Nhưng Tân Tú đang hành động lại bị cắt ngang. Tĩnh mạch trên trán nàng giật lên liên hồi, Tân Tú nghĩ thầm, m* nó cái gì nữa đây, sao cứ đến lúc mấu chốt lại có người xâm nhập quấy rối thế?

Lần này lại làm sao nữa?

Lần này thì là hiện trường của một vụ tự sát, nam nhân nửa đêm chạy vào miếu hoang trên núi lấy dây thừng ra, vắt lên xà nhà dự định treo cổ. Trước khi treo cổ hắn còn quỳ gối trước tượng sơn thần khóc lóc một hồi, nói năng lộn xộn về những gì mình đã trải qua, giọng nghẹn ngào khản đặc khiến người nghe không đành lòng nghe hết.

Tân Tú: “…”

Nàng lạnh mặt ngồi xuống, trưng ra gương mặt đồng bộ với Thân Đồ Úc bên cạnh vẫn chưa hiểu thảm kịch gì vừa xảy ra.

Mưa sa gió rét cùng lời tự thuật thống khổ của người nam nhân, lại thêm tâm cảnh của Tân Tú trong giờ phút này, thực quá đỗi thê lương.

Người nam nhân này là thôn dân gần đây, con gái và cha mẹ đều bệnh mà chết, bây giờ thê tử cũng bệnh liệt giường, nhưng nhà hắn cùng quẫn không có tiền mua thuốc, mấy ngày trước khổ lắm mới tìm được công việc khuân vác hàng, cõng hàng biết bao nhiêu ngày, eo và chân suýt gãy, thế nhưng kẻ thuê hắn làm việc lại bảo hắn làm bẩn hàng, không chịu trả tiền công cho hắn, hắn tới cửa đòi hỏi cầu xin, mong được trả nửa số tiền thôi cũng được, kẻ đó lại đuổi đánh hắn ra khỏi cửa.

Người nam nhân tới bước đường cùng, nghĩ đến thê tử còn đang ở nhà chờ hắn có tiền mua thuốc về thì càng không có mặt mũi quay về, cảm thấy mình thật vô dụng, nên nửa đêm mới vào miếu sơn thần này định treo cổ ở đây.

Nghe hắn ta khóc lóc tuyệt vọng, cầu khẩn lung tung sơn thần chẳng rõ có thực sự tồn tại hay không, Tân Tú bèn lấy một thỏi vàng ra từ túi bách bảo, sau đó ném ra ngoài.

Nam nhân ấy đang định kéo dây thừng treo cổ, đột nhiên đầu tê dại như bị gì đó đập trúng. Hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống, không dám tin mà buông dây thừng ra, cầm “tảng đá” nện trúng đầu mình lên nhìn kỹ.

“Là… là… Vàng?!” Nam nhân ngơ ngác rồi lại mừng rỡ cầm lấy thỏi vàng, nhìn quanh quất miếu sơn thần chẳng hề khang trang, sau đó mừng tới phát khóc mà quỳ xuống dập đầu mấy lần trước tượng thần đã tả tơi.

“Đa tạ tiên nhân! Đa tạ tiên nhân!”

Tân Tú: Không cần cảm ơn, đại thúc à ngươi đi nhanh nhanh giùm cảm ơn!

Lời tác giả:

Tú: Đệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.