Edit | 4702i.
Tân Tú không biết phải dùng từ gì để miêu tả khung cảnh này, nếu nhất định phải nói một lời thì ắt là ——
“Đệch! Cái quỷ gì đây!”
Nhành liễu trôi nổi trong làn nước nhìn từ xa như từng sợi từng sợi tóc, ánh sáng dìu dịu trong đầm nước sâu xanh xanh nhìn rợn cả người.
Tân Tú rùng mình, lòng nảy sinh cảm giác muốn trốn mãnh liệt.
Nàng nhìn lão ngũ, chỉ tay lên trên ra hiệu cho hắn mau tranh thủ thời gian bơi lên ngay, lại thấy một tay lão ngũ ôm đứa trẻ, một tay bóp chặt trán như thể rất khó chịu.
Thấy lão ngũ có vẻ bất thường, Tân Tú vội bơi tới tóm lấy hắn, muốn kéo hắn bơi lên.
Nhưng ngay lúc ấy, nhành liễu dưới chân họ chợt dao động như đang sống, hắc khí nồng nặc tràn ra từ cây liễu, chúng như nước bẩn bị quấy đục, lại giống khói đen có sinh mệnh, chúng đuổi theo và bao vây họ lại.
Thuật pháp mất linh, kể cả linh lực trong thân thể cũng bị tách rời, Tân Tú nghe thấy tiếng rít gào khóc lóc khó chịu, vô vàn tiếng trẻ con kêu khóc vang to trong đầu nàng, cùng đó là oán khí ngút trời.
Tân Tú cảm giác cơ thể nặng nề như cõng một tòa núi lớn, cả cơ thể bị ép chìm xuống dưới.
Là những đứa trẻ ấy! Chúng thành oán quỷ!
Khi nàng ở trên bờ, thậm chí khi mới nhảy vào đầm cũng không cảm thấy có vấn đề ở đâu, chỉ thấy đầm nước này quá trong.
Thật bất thường, lẽ ra phải có thứ gì áp chế oán khí khủng khiếp của đám trẻ con này.
Ánh sáng lấp lóe trong làn nước đen ngòm, ấy là ánh sáng từ cây liễu Tân Tú từng thấy.
Ánh sáng này đâm thủng màu đen, khi nó soi tới chỗ Tân Tú, nàng cảm thấy ấm áp như được mặt trời ôm lấy, cảm giác nặng nề và ẩm lạnh của cơ thể lập tức giảm bớt.
Lão ngũ chợt dùng sức kéo nàng chủ động chìm xuống dưới, tới gần chỗ ánh sáng ấy.
Tân Tú ngẩng đầu lên nhìn, nếu đã không đi lên được vậy dứt khoát xuống dưới xem thử xem.
Càng lúc càng gần đáy đầm nơi cây liễu phát sáng, cuối cùng, Tân Tú cũng thấy thứ khiến cây liễu phát sáng, ấy là một người phụ nữ, nàng ấy nhắm nghiền mắt, gương mặt đẹp đẽ, tóc đen như mây, mặc áo lụa trắng tinh khiết, tướng mạo na ná tôn tượng Long mẫu trong miếu.
Gương mặt nàng ấy lộ vẻ đau đớn, cũng không trách được, nơi tim nàng ghim sâu một thứ như sừng, Tân Tú nhìn cũng thấy đau.
Thứ ấy giống san hô đỏ, nhưng Tân Tú đã từng thấy con lôi long tím ở Thục Lăng, cảm thấy “san hô đỏ” này nhìn hơi giống chiếc sừng thu nhỏ.
Một đầu sừng rồng đâm vào tim người phụ nữ, đầu kia bị ghì chặt bởi một đôi tay xương xẩu.
Một bộ xương trắng tựa vào người phụ nữ, tay bộ xương đó cầm chặt sừng rồng, thân hình cao lớn như thế hẳn là một người đàn ông.
Từ tư thế như đang ôm ấp của hai người này, hẳn là người đàn ông hóa thành xương khô này đâm sừng rồng vào trái tim “Long mẫu” và giết chết nàng ấy.
Nhưng tại sao họ lại ở trong đầm này, vì sao “Long mẫu” vẫn giữ vẻ tươi trẻ này thì Tân Tú không đoán được.
Còn có chuyện khiến nàng không thể hiểu được, ấy là khi họ tiến gần tới cây liễu mới phát hiện hai mét quanh người phụ nữ và bộ xương khô ráo không hề có nước.
Bơi qua làn nước tiến tới chỗ khô ráo ấy, Tân Tú khom mình đặt đứa trẻ nằm trên đầu gối, nàng nhéo cổ nó, vỗ từ phần lưng chúng trở xuống đẩy linh khí vào trong cơ thể đứa trẻ.
“Khụ khụ —— phụt —— “
Lão ngũ cũng làm vậy, nhưng hắn cẩn thận hơn Tân Tú rất nhiều.
Thấy hai đứa bé chưa chết, chẳng qua vẫn hôn mê như cũ hắn mới thả lỏng, sau đó quay sang nhìn thi thể và bộ xương khô tựa vào cây liễu.
Tân Tú đã tới đó ngồi xổm quan sát một lúc.
Lão ngũ: “Đại tỷ, nguy hiểm, tỷ đừng áp sát quá.”
Tân Tú đã sắp kề mặt mình sát mặt người ta như thể muốn đếm cho rõ người ta có bao nhiêu sợi lông mày.
“Lão ngũ, ánh sáng này quả thực phát ra từ cơ thể “Long mẫu”.
Nhưng người nàng lạnh toát, không thở, quả thực là xác chết, hơn nữa ta không nhìn ra thân thể nàng lạ thường ở đâu, đây chỉ là một người bình thường, không phải yêu quái, cũng không phải thứ gì khác…” Hoặc là thứ gì đó cực kỳ lợi hại đến nỗi con mắt được sư phụ gia cố của nàng cũng không nhìn thấu được.
“Đại tỷ, đệ cảm nhận được ánh sáng này rất tinh khiết.”
Tân Tú cũng đã nhận ra.
Trên cơ thể Long mẫu ngập tràn khí tức thánh khiết, dường như sự thực là oán khí sinh ra từ thi thể của những đứa trẻ bên trên mới đang áp chế nàng ấy, ăn mòn nàng ấy.
Lúc trước nàng đoán Long mẫu là Tà Thần nào đó cần trẻ con làm tế phẩm, nhưng giờ tận mắt chứng kiến mới phát giác không phải như thế.
Nếu người này quả thực là Long mẫu, vậy nàng đã đoán sai.
Tân Tú giơ tay chạm vào chiếc sừng rồng, lão ngũ định can ngăn, nhưng nhớ tới tính cách của đại tỷ lại ngậm miệng, chỉ căng thẳng nhìn nàng chằm chằm.
Nhưng Tân Tú sờ xong lại chẳng xảy ra việc gì.
Tân Tú: “Không phải chứ, nếu mình đang trải nghiệm cốt truyện nguy hiểm, lúc này phải phát sinh vấn đề mới phải.”
Vừa nói xong, nàng lại thấy túi bách bảo của mình nóng lên, tứ phía bỗng dậy mùi hương lạ lùng.
Nàng thò tay vào túi bách bảo hồi lâu mới móc ra một thứ lớn cỡ bàn tay đầy những vết rạn như vỏ sò.
Lão ngũ: “Đây là?”
Tân Tú mất một lúc mới nhớ ra đó là gì: “Đây là vảy rồng, là vảy rồng của con rồng bị giam tại Thục Lăng của chúng ta, lão nhị cho ta đấy.”
Nàng và lão nhị đã từng tới lồng giam của địa long quan sát con nghiệt long nọ, về sau nàng không có hứng nên không đi nữa, nhưng dường như lão nhị tới đó khá thường xuyên, có một lần hắn đưa nàng thứ này, nói là tìm được vảy rồng ở bên đấy, lúc đó nàng cũng chẳng biết thật hay giả, tiện tay bèn cầm.
Bây giờ, miếng vảy rồng lơ lửng giữa không trung đang từ từ tan ra.
Bị ánh sáng này chiếu vào, vảy rồng như tuyết gặp mặt trời, vừa tan rã cực nhanh vừa tỏa ra mùi hương kỳ dị.
Khi vảy rồng hoàn toàn tan đi, Tân Tú thấy bên gò má của Long mẫu chảy hai hàng lệ, sau đó nàng ấy từ từ mở mắt – đôi mắt đen ngòm không có lòng trắng.
Tân Tú: “!”
Lão ngũ: “Đại tỷ cẩn thận!”
Hắn nhào tới ngăn cho Tân Tú bị Long mẫu “nhìn”, nhưng Tân Tú cũng phản ứng cực nhanh, nàng xoay người lôi lão ngũ ra sau mình, kết quả là cả hai người đều bị bao trùm bởi ánh sáng từ mắt Long mẫu, cùng ngã xuống đất, ngất xỉu.
…
Tân Tú mở mắt, nàng xuýt xoa một tiếng, mãi mới bò được khỏi giường.
“Mọe, chuyện gì thế này.” Từ trong miệng nàng vang lên một giọng nói rất lạ, là giọng nữ dịu dàng như nước.
Tân Tú khổ sở ngồi dậy mới nhận ra sở dĩ mình tốn sức như thế là vì bụng, bụng nàng phồng to như mang thai.
Tân Tú: “…”
Tân Tú: “Xuyên không thêm lần nữa hay tại phó bản vậy?”
Tìm một tấm gương trong phòng để soi, mặt của nàng là mặt vị Long mẫu kia, nàng đã biến thành Long mẫu.
“Hay lắm, vị Long mẫu này muốn ta trải nghiệm sinh Long tử đây mà.”
“Tỷ tỷ.” Có người gõ cửa, Tân Tú chưa kịp nói gì đã có thiếu niên xách giỏ vào lại đóng cửa.
Hắn tới cạnh bàn thành thạo giở giỏ ra, bắt đầu bày biện từng món lên bàn: “Tỷ tỷ, ta mang đồ ăn tới cho tỷ đây, tỷ mau ăn đi.”
Tân Tú không nhúc nhích, chỉ ngồi đó quan sát hắn.
Thiếu niên bày đồ ăn xong bèn tới bên Tân Tú: “Tỷ tỷ không muốn nói cho ta biết đứa trẻ là của ai ư?”
Tân Tú: “Đệ đệ, nói thật, tỷ tỷ cũng không biết đứa con trong bụng mình rốt cuộc là của ai.”
Thiếu niên: “Dù tỷ tỷ không nói ta cũng đoán được, là Liễu Duyên Mộc đúng không? Trừ hắn ra không ai có thể khiến tỷ tỷ cam tâm tình nguyện như thế.”
Cho nên, “Liễu Duyên Mộc” này là tên nào?
Tân Tú tò mò: “Ngươi nói ngươi biết rồi còn hỏi ta làm chi?”
Thiếu niên chợt giận dữ nện giường: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại không nghe lời ta, tránh xa hắn ra! Hắn chẳng phải thứ tốt lành gì, cũng không hề nghĩ cho tỷ, tại sao lại khiến tỷ mang thai lúc này! Khi đó lẽ ra tỷ không nên sinh tư tình với hắn! Tỷ và Liễu Duyên Mộc đều là Vu Uông, đã sắp tế Long Thần rồi, ta nghe nói nhóm Đại Vu muốn chọn một người thờ phụng thần minh từ một trong hai người các ngươi, từ đó sẽ có được sức mạnh thuần khiết nhất, hùng mạnh nhất, nhưng giờ thì sao? Tỷ mang thai, vu nữ mang thai sẽ mất hết linh lực, một khi đã hạ sinh đứa bé tỷ không thể làm Đại Vu thờ phụng thần minh nữa, tỷ có hiểu không!”
“Chắc chắn Liễu Duyên Mộc cố tình, hắn cố tình lừa mấy ả ngu ngốc như tỷ đấy, khiến tỷ mất tư cách, tỷ chẳng khác gì tự tay dâng cơ hội cực tốt như thế cho hắn cả!”
Tân Tú ngộ ra: “Chà, ra vậy.”
Ra là kịch bản tranh quyền đoạt thế, người yêu trở mặt thành thù.
Chẳng lẽ Long mẫu bị phản bội rồi sa đọa? Chắc không phải, nếu nàng ấy thật sự làm gì đó với người ta thì bụng sao có thể là Long tử được, nếu bụng không mang Long tử thì tuyệt nhiên không thể xưng Long mẫu.
Thấy nàng nói vậy, thiếu niên tỏ ra vui mừng, hắn cầm tay nàng: “Tỷ tỷ cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng rồi? Nghĩ rõ ràng là tốt rồi, giờ vẫn còn sớm, quãng thời gian qua chúng ta đã giấu rất cẩn thận, tất cả mọi người không biết tỷ mang thai, chỉ cần bây giờ tỷ bỏ đứa trẻ, một thời gian ngắn nữa tới lễ tế Long Thần tỷ vẫn có cơ hội tranh với Liễu Duyên Mộc!”
Tân Tú cũng nắm chặt tay thiếu niên: “Đệ đệ à, đệ nói chuyện dùng nhiều dấu chấm than quá, sao phải kích động thế, mình cứ nói từ từ.
Chẳng bằng đệ gọi Liễu Duyên Mộc tới để tâm sự luôn đi?”
Nếu đã không biết tình hình bây giờ thế nào vậy dứt khoát gọi tất cả mọi người tới trò chuyện chứ sao.
Thiếu niên đổi sắc, hắn đứng dậy: “Tỷ tỷ, tỷ căn bản không muốn bỏ đứa trẻ đi, mà chỉ muốn gặp Liễu Duyên Mộc, trước khi tỷ nghĩ rõ ràng ta sẽ không để tỷ gặp hắn.”
Nói xong sa sầm mặt ra ngoài.
Tân Tú nhún vai, mi nói không được là không được á, người ta có chân tự đi được nhé.
Cửa phòng bị khóa, Tân Tú chỉ dùng pháp thuật nhỏ đã mở được, nàng dửng dưng đi ra ngoài.
Sở dĩ Tân Tú vẫn dùng pháp thuật được là nhờ linh lực trong cơ thể này rất dồi dào, còn mạnh hơn thân thể kia của nàng nhiều.
Ôm bụng ra ngoài, Tân Tú phát hiện cảnh bên ngoài cực kỳ giống trấn Phong Vũ.
Ngói đỏ gạch xanh, nơi nơi điêu khắc họa tiết Rồng, trong sân sừng sững những trụ Phong Vũ hình rồng, nhưng rất ít liễu, không nhiều liễu đỏ như trấn Phong Vũ.
Không chỉ thế, nơi này dường như khô cạn, khắp nơi không một giọt nước, không nhiều suối sông như trấn Phong Vũ.
Nàng ôm bụng ra ngoài, tất cả những người trên đường thấy nàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Tay cầm ấm bước thì rơi ấm nước, cầm nông cụ thì nông cụ đổ.
“Thủy… Thủy Vu, bụng của ngươi?”
“Sao Thủy Vu lại to bụng rồi… Chẳng phải mấy tháng gần đây nàng ấy bị bệnh, nằm yên dưỡng bệnh trong phòng ư? Sao lại thế?”
“Thủy Vu mang thai ư?”
“Sao lại vậy, Thủy Vu phải làm Đại Vu phụng sự thần minh, sao có thể mang thai được!”
Tân Tú cười tươi rói với đám người, tiện thể hỏi đường: “Xin hỏi Liễu Duyên Mộc ở đâu?”
Người kia còn chưa tỉnh hồn, lắp bắp nói: “Liễu, Liễu Vu cầu mưa tại đài Phong Vũ.”
Tân Tú nhìn hướng người đó chỉ, ồ lên lại ôm bụng từ từ bước đi trong ánh mắt khó tin của mọi người.
Một lát sau, sau lưng nàng vang lên tiếng giận dữ của đệ đệ thiếu niên, hắn như đã sắp giận điên lên, vội chạy tới chất vấn nàng: “Sao tỷ lại ra ngoài!”
Tân Tú thủng thẳng đáp: “Ra phơi nắng, nắng đẹp vậy mà.”
Thiếu niên thét lên: “Tỷ điên rồi! Hiện tại mọi người đều biết tỷ mang thai!”
Tân Tú: “Biết thì biết, đệ còn sợ mọi người không tặng lễ à.”
Thiếu niên: “Tỷ đang làm gì vậy hả, tỷ thế này là đang tự hủy tương lai của mình đấy, tỷ không làm nổi Đại Vu đâu!”
Tân Tú: “Vậy thì không làm nữa.”
Thiếu niên nghe nàng thản nhiên nói vậy tức đến thở hổn hển, mắt hắn long sòng sọc, thiếu niên cố gắng kéo nàng về: “Tỷ về cho ta.”
Tân Tú trở tay quật ngã thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, nàng cười tủm tỉm: “Tỷ tỷ muốn đi làm chuyện này, đệ ngoan nhé, đừng có nghịch.”
Hành động đột ngột của nàng khiến thiếu niên sợ tới ngớ người, sau khi bị thả ra vẫn ngạc nhiên nằm sấp tại chỗ như không thể tin được nàng sẽ ra tay với mình.
Tân Tú cũng mặc hắn, nàng tiếp tục đi về phía trước trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Tiếng chuông leng keng, tiếng tụng xướng trầm bổng vang lên đằng trước.
Tân Tú vừa ngẩng lên đã thấy, cuối con phố dài, người đàn ông mặc áo lụa trắng đeo mặt nạ rồng trên Vân Đài đang múa, hẳn là nghi thức cầu mưa của họ.
Chàng kia cao, cơ thể thon thả, mái tóc dài khoác rủ, cả thân tiên khí bồng bềnh, dù không nhìn thấy mặt cũng có thể khẳng định chắc rằng ấy là mỹ nam.
Tân Tú tới gần đó tìm một thềm đá ngồi xuống, chờ chàng ta làm xong.
Người đàn ông xoay tròn trên đài cao trông thấy nàng hơi ngừng, nhưng vẫn rất trách nghiệm cầu mưa xong xuôi mới chậm rãi bước tới chỗ Tân Tú.
Đến chỗ nàng rồi chàng cũng không mở miệng, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Tân Tú cũng đang nhìn chàng ta, vị huynh đài này xem ra chính là Liễu Duyên Mộc, quả thực là nhân loại không sai được.
“Nàng cứ ra ngoài như thế.” Người đàn ông cuối cùng cũng tháo mặt nạ xuống, lúc chàng giơ tay lên trên cổ tay lộ ra chiếc dây đỏ, Tân Tú cũng thấy cơ thể này đeo chiếc dây như thế.
Gương mặt sau mặt nạ rồng rất đẹp, đủ để người ta trầm trồ khen tiếng mỹ nhân.
“Nàng tới quang minh chính đại như thế xem ra đã quyết định xong, chuẩn bị trở thành người dưng với ta.
Thủy Lăng, ta đã bảo nàng, chỉ cần nàng bằng lòng bỏ nghiệt chủng không rõ lai lịch này đi ta sẽ tự nguyện quên chuyện nàng bất trinh với ta, nàng biết, ta đã phải vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình để nói những lời ấy với nàng, nhưng nàng vẫn không muốn.”
Nụ cười chàng thê lương, oán hận tột cùng.
Tân Tú ngẫm một lát mới hiểu: “Chờ đã, huynh nói thế nghĩa là đứa trẻ trong bụng ta cũng không phải của huynh hả?”
Vẻ mặt Liễu Duyên Mộc không khác gì vừa bị đấm.
Lời tác giả:
Tú à, cô làm người ta đau lòng rồi đấy..