Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 81: Xin Lỗi Ta Chỉ Muốn Biết Giết Huynh Sẽ Ra Sao Thôi





Edit | 4702i.

Tân Tú: “Không hiểu thì hỏi, cho hỏi huynh cảm thấy đứa trẻ trong bụng ta có thể là của ai.”
Nàng hỏi câu này, nghe vào tai Liễu Duyên Mộc không khác nào khiêu khích trào phúng.

“Nàng… Hỏi ta?” Liễu Duyên Mộc giận điên lên, tay nổi cả gân xanh.

Chàng phẫn nộ rồi bỗng bình tĩnh trở lại, chàng nhìn Tân Tú chằm chằm, thấy vẻ mặt nàng không giống nói dối mới lạnh lùng hỏi: “Nàng lại không biết đứa bé là của ai? Trước kia nàng không chịu nói chẳng phải vì lo ta ra tay với kẻ đó ư.”
“Thủy Lăng, rốt cuộc là thế nào, hôm nay nàng tới trước mặt ta chỉ để giả ngu thôi sao?”
Tân Tú: “Cứ can đảm nói những gì huynh nghĩ đi, huynh cảm thấy người đó là ai?”
Liễu Duyên Mộc cười mỉa: “Là Thủy Lương, vị đệ đệ ngoan này của nàng ghét ta, nàng nói hắn còn nhỏ chưa biết gì, nhưng ta nhận ra, rõ ràng hắn coi nàng là vật sở hữu của hắn.”
Tân Tú: “…” Thiếu niên kia á? Chà chà, kích thích thế.

Liễu Duyên Mộc: “Nàng muốn báo đáp công nuôi dưỡng của người Thủy gia, thậm chí tự nguyện lấy thân báo đáp Thủy Lương luôn ư?”
Tân Tú: “…” Ra là nhận nuôi chứ không có cái gì kích thích hết, nhưng vẫn cứ là quan hệ tình tay ba thật phức tạp.

Tân Tú: “Huynh nói đứa bé là của hắn, có chứng cứ không?”
Liễu Duyên Mộc tức tới bật cười: “Nàng đòi chứng cứ với ta? Nàng không chịu thừa nhận ư? Nàng và ta đều là Vu Uông, nếu nàng không bằng lòng ai có thể ép buộc được nàng, nếu nàng không tự nguyện thì còn ai vào đây được? Nàng không đề phòng Thủy Lương, bị hắn làm bậy lại không muốn ra tay với hắn, ta nói muốn giải quyết chuyện này thay nàng, nàng cứ một mực giấu giếm giải vây cho hắn, thậm chí không tiếc nói láo cảm mà thụ thai… Nàng thực sự coi ta là đồ ngốc sao?”
Tân Tú nghe câu nói sau cùng mới giật mình: “Chờ đã, trước đó ta nói với huynh ta cảm mà thụ thai sao?”
Liễu Duyên Mộc lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, cảm mà thụ thai, nói dối lạ lùng như thế, nàng có ý gì đây? Hay đúng như mẫu thân ta nói, vì muốn trở thành Đại Vu mà nàng xưng bậy mình mang thai Long Thần? Vì tranh đoạt quyền lợi với ta, nàng không tiếc công làm thế… Thủy Lăng, ta không ngờ nàng là loại người như vậy.”
Tân Tú nghe vị huynh đệ này ai oán như thế, lại nghe lời suy đoán giết người không dao nọ, thầm nhủ mẹ huynh với vị đệ đệ Long mẫu kia đầu óc toàn thuyết âm mưu, kẻ nào kẻ nấy đều nghi các người có phải đang gây sự vì vị trí Đại Vu không.

Nói thật Tân Tú cũng không tin cái gì cảm mà thụ thai, dù sao nàng tới từ hiện đại, đã được phổ cập môn Sinh học, nhưng xét thấy bây giờ nàng đang ở trong một thế giới không khoa học, hơn nữa hậu thế quả thực xưng vị này là “Long mẫu” nên nàng to gan suy đoán, rất có khả năng cảm mà thụ thai mới là thật.

Tiếc là anh bạn trai này không tin, sắp tới kịch bản chia tay trở mặt thành thù rồi đây.


Cái cảm mà thụ thai này là quá trình như thế nào Tân Tú cũng chịu, nàng nghĩ, nếu thực sự cảm mà thụ thai vậy cô nương Long mẫu này thật oan, chẳng phải này là bị ép ư, nên giờ bạn trai bạn gái nhà người ta sắp chia tay rồi đây này.

Dù thần tiên cũng đâu thể ép người ta mang thai hộ chứ.

Liễu Duyên Mộc cụt hứng bỏ về, Tân Tú lại ôm bụng quay về nhà, thấy vị đệ đệ kia sa sầm mặt đứng trước cửa mặt, âm u nhìn nàng: “Tỷ vẫn đi gặp Liễu Duyên Mộc, sao, giờ hắn mải tranh đoạt vị trí Đại Vu, còn để ý đến tỷ cơ à?”
Tân Tú gọi hắn: “Thủy Lương?”
Thủy Lương: “Gọi ta làm gì?”
Ra đệ đệ mà Liễu Duyên Mộc nói là tên này, vậy căn cứ từ những lời lúc nàng mới tỉnh của Thủy Lương thì rất có thể không phải hắn.

“Thủy Vu, nhóm Vu lão mời nàng tới miếu Long Thần.”
Tân Tú còn chưa bước vào cửa Thủy gia đã nghe thấy người đến mời, nàng đành phải theo người này tới miếu Long Thần.

Phong cách kiến trúc của nơi này rất giống trấn Phong Vũ, nhưng nơi ở không giống, sau không dựa núi xanh, trước không có nước biếc vờn quanh liễu đỏ thành hàng, hơi ẩm trước kia cũng chẳng còn, chỉ có cảm giác đầy bụi và khô nóng.

Lúc đến, thấy Liễu Duyên Mộc cũng ở đó Tân Tú còn tưởng mình bị lôi tới miếu Long Thần sẽ phải chịu tam đường hội thẩm làm chuyện mình to bụng cho ra nhẽ, ai ngờ ngồi xuống lại nghe thấy cụ già ngồi trên nói: “Năm nay từ lúc nhập hạ, đã bốn tháng không có trời mưa, mực nước suối trên núi ngày càng giảm, e rằng sẽ sớm cạn khô.”
Liễu Duyên Mộc ngồi cạnh Tân Tú nghe vậy cúi đầu: “Ta cầu mưa bất thành, là lỗi của ta.”
Bà già ngồi mâm trên hừ khẽ, lườm Tân Tú sắc lẻm: “Thủy Vu cũng cầu mưa bất thành, con vội nhận sai làm gì.”
Tân Tú nhìn bà già kia đã chắc mẩm đây là mẹ Liễu Duyên Mộc, trăm phần trăm một bà mẹ chồng độc ác.

Tại sao trong cốt truyện huyền huyễn cũng không thoát được quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhỉ? Này chả huyền huyễn tí nào.

Lại có lão giả chậm rãi nói: “Cầu mưa không thành không cũng không hoàn toàn là lỗi của các ngươi, Long Thần… Mất tin tức đã lâu, linh lực của chúng ta lại ngày càng ít, trong đám trẻ mới sinh năm nay không một đứa nào sở hữu linh lực, còn tiếp tục như thế, e rằng dần dần chúng ta sẽ trở thành người thường.”
Tất cả mọi người đều sầu lo không cam lòng ra mặt, thậm chí tỏ ra sợ hãi.

Với họ mà nói, mất đi sự che chở của Long Thần, mất đi năng lực bẩm sinh, từ đây đồng tộc sa sút thậm chí tiêu vong, là chuyện không thể chấp nhận nổi.

“Thủy Vu, sao ngươi có thể thờ ơ như vậy, ngươi đang nhìn gì?” Lại có người nói vọng xuống.

Tân Tú đang nhìn chằm chằm vào đoạn sừng trồng trước pho tượng Long Thần sau lưng họ, cảm thấy thứ này rất quen, đây không phải sừng rồng đâm vào tim Long mẫu ư? Hung khí ở ngay trước mắt, nàng như chơi game thấy được đạo cụ quan trọng, thật sự không thể không để ý được.

Thấy ánh nhìn của nàng, đám Vu lão khác thở dài thườn thượt, sau cùng cũng nhắc tới bụng nàng: “Thủy Vu, nếu ngươi đã có thai e rằng không thể đảm nhận chức Đại Vu phụng thần nữa.

Pháp khí sừng rồng không có duyên với ngươi.”
Tân Tú: “Ồ.”
Tân Tú thờ ơ.

Nàng không quan tâm nếu có ai nhận ra sự khác biệt giữa mình và “Thủy Lăng”, cũng không quan tâm những người này muốn sao, bởi phó bản này chỉ đang diễn lại chuyện quá khứ, mặc nàng có làm gì cũng chỉ công cốc.

Vấn đề của nàng bây giờ không phải tuân theo kịch bản, tìm hiểu bi kịch của Long mẫu và bạn trai nàng ấy, vấn đề lúc này của nàng là cách rời khỏi đây.

Nàng cảm thấy mấu chốt để rời khỏi đây e là liên quan tới chiếc sừng này.

Theo thói quen bình thường của Tân Tú, việc đêm hôm khuya khoắt chạy đi trộm sừng rồng cũng chẳng có gì lạ.

Linh lực của Thủy Lăng rất tiện, phòng ngự họ bố trí dọc đường này vô dụng với Thủy Lăng, Tân Tú cầm sừng rồng trong tay, cẩn thận suy nghĩ nên dùng thứ đó thế nào.

“Thủy Lăng, nàng đang làm gì?”
Bóng Liễu Duyên Mộc xuất hiện trong đêm, Tân Tú hơi ngạc nhiên, không biết trong cốt truyện gốc có cảnh này không, nàng cảm thấy hẳn Thủy Lăng sẽ không trộm sừng rồng.

Nhưng cũng chẳng sao.

Tân Tú không hề tỏ ra chột dạ khi bị bắt tại trận, nàng cầm chiếc sừng rồng ấy tới chỗ Liễu Duyên Mộc, một tay choàng lên vai chàng ta.


Liễu Duyên Mộc đổi sắc, chàng nhìn nàng với vẻ phức tạp, như giãy dụa vì rung động, như đau khổ vì chẳng cam lòng, nghĩ cũng biết chính mình đang rơi vào lốc xoáy tình cảm phức tạp.

Nhưng Tân Tú so sánh tư thế của hai người, nhìn thấy sự chênh lệch chiều cao tức thì nhận ra Liễu Duyên Mộc cao xấp xỉ bộ xương khô kia.

“Xin lỗi người anh em.” Tân Tú nói.

Liễu Duyên Mộc: “Cái gì… Ư…”
Chàng không tin nổi cúi đầu xuống, nhận ra chiếc sừng rồng ghim trên ngực mình, máu đỏ tuôn trào.

Người phụ nữ chàng yêu cầm đầu kia của chiếc sừng rồng, nàng nở nụ cười.

Thấy vẻ mặt Liễu Duyên Mộc, có lẽ chàng ta cảm thấy nàng hành động quá đột ngột, chàng ta xinh đẹp như thế mà nàng bảo giết là giết.

Nhưng tiếc thay, lúc Tân Tú chơi game chẳng có NPC xinh đẹp nào nàng chưa từng giết cả, nương tay căn bản không tồn tại.

Tân Tú: “Xin lỗi, ta chỉ muốn biết giết huynh sẽ ra sao thôi.”
Nếu Liễu Duyên Mộc chính là bộ xương khô kia, vậy chàng ta chết ở điểm này, toàn bộ cốt truyện phía sau tất phải sập.

Liễu Duyên Mộc vươn tay về phía nàng, nếu ai khác trông thấy vẻ mặt chàng ta chắc sẽ rơi lệ.

Nhưng Tân Tú chẳng mảy may xúc động, nàng chỉ thấy xung quanh chậm rãi phai tàn, Tân Tú cau mày, thích thú nói: “Quả là thế.”
Thế giới hoàn toàn tan biến, Liễu Duyên Mộc và sừng rồng đều mất tăm, Tân Tú ngồi bật dậy, phát hiện mình vẫn ngồi dưới đáy đầm, trước mặt là Long mẫu nhắm nghiền mắt, cả nàng ấy và bộ xương khô vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Tân Tú ngoảnh lại, thấy lão ngũ còn nằm bên cạnh bèn kiểm tra xem hắn còn thở không, hiển nhiên hắn vẫn bị giam trong thế giới của Long mẫu chưa tỉnh lại.

Nàng không có cách dựng lão ngũ dậy, đành chờ hắn tự mình thoát ra mộng cảnh.

Thế nhưng —— Tân Tú rất tò mò, lão ngũ cũng làm Long mẫu ư?

Lão ngũ cẩn thận đỡ bụng, hắn nắm chặt lá thư vừa nhận được, nhanh chóng quyết định rời khỏi đây.

Khô hạn quá lâu, con suối vốn chưa thể khô cạn của bộ tộc này ba ngày trước hoàn toàn cạn kiệt, ngay cả giếng Long Thần trong miếu cũng không dâng nước, tất cả tộc nhân rơi vào nỗi sợ, tất cả quỳ trước miếu Long Thần khẩn cầu Người hiển linh.

Lão ngũ cẩn thận giả làm Thủy Lăng lâu vậy không hề lộ sơ hở, nhưng tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, nguy hiểm rình rập ngay bên hắn.

Ngay mới rồi lão ngũ nhận được một phong thư, bên trong cho hắn biết nhóm Vu lão thương lượng xong, chúng quyết định tổ chức lễ tế Vu cổ xưa nhất cầu xin Long Thần giáng lâm, lễ tế Vu này cần một Vu Uông trút cạn máu, chúng chọn Thủy Lăng.

Vu Uông mang thai, sinh mệnh nhân đôi, chúng quyết định hy sinh nàng ấy.

Lão ngũ đã đoán được ai gửi bức thư này, hẳn là Liễu Duyên Mộc.

Ban đầu khi hắn mới trở thành Long Mẫu, Liễu Duyên Mộc đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng ấy, nhưng những lần cầu mưa bất thành cũng nhờ Liễu Duyên Mộc nói đỡ cho mình, cùng chịu tội với hắn, nên lão ngũ cảm thấy có lẽ Liễu Duyên Mộc vẫn còn tình cảm với Long mẫu, bởi vậy mới lẳng lặng mang thư tới.

Lão ngũ không am hiểu chiến đấu, chỉ mong có thể bình an trốn đi, tạm thời thoát khỏi đây mong sao cơ thể này bình an.

Nhưng hắn không chạy thoát.

Đệ đệ kết nghĩa Thủy Lương của Thủy Lăng lặng lẽ theo dõi hắn gắt gao, ngay khi phát hiện lão ngũ định đi, Thủy Lương lập tức nói chuyện này cho người khác, chỉ một thoáng đã có Vu lão triệu tập toàn bộ tộc nhân bắt hắn về.

“Thủy Lăng! Ngươi đã biết sai chưa!”
“Thủy Lăng, sao ngươi có thể tham sống sợ chết như thế? Vì lẽ sống còn của toàn tộc mà ngươi lại không tự nguyện hy sinh? Lựa chọn ngươi cũng bởi ngươi thành kính thờ phụng Long Thần, đây là vinh hạnh của ngươi.


Không ngờ ngươi lại làm vậy, thật đáng thất vọng.” Nhóm lão vu uy nghiêm ngồi trên, tất cả đều nhìn hắn với vẻ thất vọng và giận dữ.

Lão ngũ đứng thẳng, hắn nhìn chằm chằm những người đứng đó: “Các ngươi mới sai, ta không sai, ta cũng không tham sống sợ chết, nhưng sống chết của nàng các ngươi không có quyền quyết định.

Nếu Long Thần các ngươi nói phải cần một người phụ nữ mang thai đi hiến tế, vậy nó không xứng là Thần! Không xứng được thờ phụng.

Còn nếu Long Thần không cần, chẳng qua chỉ là các ngươi tự cho rằng mình đúng, muốn hy sinh một mạng sống để được yên lòng, đó là các ngươi ngu xuẩn!”
Đám người xôn xao, tiếng cãi vã ầm ĩ, tất cả mọi người đều nhìn hắn với vẻ kỳ dị, như thể hắn đã nói điều đại nghịch bất đạo gì.

“To gan! Dám bất kính với Long Thần, Thủy Lăng, ngươi điên rồi!”
Lão ngũ nhìn trân trân vào tất cả những ánh mắt điên cuồng ở đối diện, gằn từng chữ một: “Là các người điên rồi.”
Hắn ở đây đã lâu, tận mắt thấy những người này vì dòng suối cạn kiệt, linh lực biến mất, mà dẫn tới sụp đổ tín ngưỡng, những người này, quả thực đã phát điên vì nỗi sợ diệt vong.

“Làm càn!”
“Ngay lập tức hiến tế ả cho Long Thần!”
Lão ngũ khoát tay, cố gắng gạt hết những người tới gần mình: “Lôi tới!”
Tiếng sấm ầm ầm nổ vang trong miếu thần, đám người quýnh quáng không kịp chuẩn bị bối rối trong chớp mắt, nhưng đã có người giận dữ gào thét: “Vậy mà ngươi còn dám phản kháng!”
Lão ngũ vẫy tay, lại gọi lôi, ngay cả miếu Long thần cũng bị phá hỏng.

Người muốn bắt hắn quá nhiều, hắn không phản kháng nổi.

Trong cơn hỗn loạn chẳng rõ là ai đánh vào bụng hắn, lão ngũ tái mặt nhưng vẫn cố chống đỡ.

Hắn không biết cái gì gọi là kịch bản, nhưng lão ngũ cảm thấy hết sức có lỗi.

Nếu hắn lợi hại như đại tỷ thì tốt rồi, nếu đại tỷ thành nữ tử này chắc chắn có thể bảo vệ mạng sống của nàng ấy, còn hắn chỉ làm được tới đây.

Trong miếu bỗng dâng sương mù, “Chuyện gì thế này?”
“Ai tạo sương mù?”
“Duyên Mộc! Con điên rồi! Con quay về đây ngay!”
Lão ngũ chỉ thấy càng ngày càng đau, lúc này, một người lặng lẽ tới đỡ hắn, lặng lẽ dẫn hắn chạy thoát khỏi miếu, tới giếng Long thần, nhân lúc không người phát hiện bèn ôm hắn nhảy vào trong giếng.

Giếng đã cạn nước, phía dưới chẳng ngờ lại rộng rãi đến vậy, còn kết nối tới những hang khác.

“Đi theo ta.” Người giúp hắn là Liễu Duyên Mộc, chàng vẫn lạnh lùng không muốn nói với hắn quá nhiều, nhưng khi nhìn hắn, ánh mắt chàng ta ngập tràn lo âu và khổ sở.

Lão ngũ ôm bụng, mặt trắng bệch: “…” Đại tỷ à, giờ tỷ ở đâu thế, bị đàn ông nhìn thế này đệ xấu hổ lắm.

Lời tác giả:
Lão ngũ: Quá trình bình thường.

Tú: Né né né né..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.