Thẩm Huỳnh quấn quít một lúc lâu cũng không làm được gì,đành phải giống như thường ngày, nhúng thịt xuống nước lạnh rồi nấu nấu, chờ một lúc sau đó trực tiếp ăn.
Nàng cắn một miếng thịt, vừa lạnh vừa chát, làm cả miệng nàng tê cứng.Tưởng tượng của nàng tươi đẹp như thế nào thì thực tế lại phũ phàng bấy nhiêu.
Nàng há mồm phun miếng thịt ra ngoài, phi phi phi, thật là khó ăn.Lúc trước nàng vì ăn để lót bụng nên cũng không có cảm giác gì.Hiện tại có mấy con thỏ giúp nàng giải quyết vấn đề no ấm, tại sao lại đột nhiên cảm thấy khó ăn như vậy?
Nấu ăn quả nhiên thật sự là một môn học cao thâm.
Nàng yên lặng quay đầu nhìn về phía Thỏ Vương vừa mới nhậm chức chăm sóc sinh hoạt cho nàng, "Ngươi có biết nấu ăn không?"
Thỏ Vương run lên,lắc đầu như giã tỏi, "Ta là động vật ăn cỏ đó! Ta còn chưa bao giờ nấu cơm. Hơn nữa ta.... ta sợ lửa!"
Được rồi,Thẩm Huỳnh tuyệt vọng,xem ra hôm nay nàng không ăn được một bữa ăn bình thường rồi, quả nhiên việc thành thạo một nghề nghiệp thực sự rất quan trọng, nàng hẳn là nên học thêm đại học a ( Câu này ta chém:>). Thẩm Huỳnh dường như cả người đều héo rũ,làm sao bây giờ,không nên lãng phí thịt,mà nơi này lại không có gia vị.....
Đột nhiên mắt nàng lóe lên,lập tức xoay người chạy ra phòng khách,nhanh chóng đẩy cánh cửa ra,lớn tiếng nói với người đang quỳ trước cửa viện, "Này,ngươi đó...."
Người trong sân sững sờ, hắn vừa thấy là nàng liền ôm quyền nói, "Tại hạ là Nghệ Thanh...."
"Ồ,ngươi có biết nấu cơm không?"
Nghệ Thanh có chút không hiểu nhưng vẫn trung thành trả lời, "Trước kia khi chưa tu luyện ta có một thời gian ở trong một hang động hoang vắng nên có nấu ăn vài lần."
"Đúng rồi a!" Thẩm Huỳnh vui mừng tung tăng chạy ra ngoài.
"Chính xác là....một chút."
"Được" Thẩm Huỳnh dùng sức đánh vào vai hắn một cái, "Ta đáp ứng ngươi đó!"
"Hả?"
"Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là đầu bếp....A phi!" Nàng tạm thời mở miệng, "Ngươi chính là đồ đệ của ta rồi!"
"...." Nghệ Thanh ngẩn ngơ trong chốc lát,đột nhiên mặt liền hiện lên nét vui mừng,hắn thở gấp hai cái, hướng về phía nàng hung hăng dập đầu ba cái, "Đa tạ tiền bối đồng ý, đồ nhi Nghệ Thanh, xin bái lạy sư phụ."
"Được rồi được rồi, đứng lên đi, người một nhà không cần khách khí!" Thẩm Huỳnh ha ha cười đỡ Nghệ Thanh dậy, "Ta có chút đói,ngươi có thể nấu cơm trước rồi hẵng nói được không?"
"Vâng!"
Hắn lập tức đứng lên,trên mặt vẫn mang theo bộ dáng mừng rỡ cùng biểu tình không dám tin mà tiêu sái phiêu dật bước vào phòng bếp.
——————————
Sau một tiếng...
Đầy một bàn thức ăn được bày ra.
"Sư phụ,đây là lần đầu tiên đồ đệ là,không biết có hợp khẩu vị của người không." Nghệ Thanh thấp thỏm một chút hỏi.
Thẩm Huỳnh chỉ lo điên cuồng nhét đầy miệng thức ăn,không có thời gian trả lời hắn,chỉ có thể vừa ăn vừa gật đầu,nửa ngày qua đi mới sắp xếp được một chuỗi ý không rõ ràng, "A a a a...."
Thật sự là quá con mẹ nó ngon rồi (nguyên văn tác giả đó,ta không có sửa chữa gì đâu =_=), mặc dù chỉ là chút ít thức ăn bình thường nhưng với người bị bắt ăn cà rốt nửa năm thì ăn được một bát cháo đều cảm thấy mùi vị thơm khắp nơi.Huống chi mấy món ăn này quả thật nấu không tệ.
Thẩm Huỳnh giống như gió cuốn mây tan ăn hết sạch sẽ thức ăn trên bàn,mãi đến khi dạ dày nàng không còn chứa nổi nữa thì một chuỗi bão liên hoàn mới dừng lại.
Quá hạnh phúc,nàng có cảm giác như dạ dày sống lại,nhất định là nàng đã nhặt được bảo vật a.
Nàng không nhịn được quay sang hài lòng nhìn về phía đồ đệ ở bên cạnh, lại phát hiện hắn từ đầu tới cuối đều không động đũa,chỉ an tĩnh ngồi im nhìn nàng ăn,tay cũng không nhấc đến một cái.
"Tại sao ngươi không ăn? Không đói bụng sao?" Nàng lại nhớ tới hắn đã quỳ ba ngày không ăn không uống,cà rốt cùng củ cải trắng nàng đưa tới hắn cũng từ chối.Nàng còn tưởng hắn muốn tuyệt thực kháng nghị chứ? Lúc này nàng đã đồng ý với hắn,vậy mà hắn không ăn, chẳng lẽ hắn không đói bụng sao?
Tiểu Phiến: Sáng nay ta đi học cả buổi,không có thời gian ngồi edit cho nên ta chưa edit kịp,ta tạm chia chương 7 thành 2 phần nhé,sáng mai ta sẽ đăng tiếp phần 2 ^^