Xuân về trăm hoa đua nở. Ánh nắng tươi sáng, nhưng tâm trạng A Sửu lại tăm tối. Khuôn mặt tươi cười ngày thường lúc này lại lạnh như sương.
"Lão hủ dạy học mấy trăm năm mà chưa bao giờ thấy học viên ngu xuẩn như vậy! Gỗ mục không thể đục đẽo được! Gỗ mục không thể đục đẽo được mà! Nhìn cái gì vậy!Ánh mắt của ngươi là sao? Ta nói ngươi đó, ngươi còn không phục đúng không? Ngươi đứng ra đây cho ta! Thực hành lại một trăm lần những gì hôm nay ta dạy! Thiếu một lần cũng không được rời khỏi học đường!" Lão nhân rũ lông mày xuống trừng mắt nhìn A Sửu, không chút lưu tình mắng chửi.
A Sửu siết chặt quả đấm, cắn răng không lên tiếng. Cúi đầu, không thèm nhìn lão đầu này.
"Nói ngươi đi! Ngươi tên là cái gì Sửu, ngươi không nghe lời lão hủ phải không? Còn nhỏ tuổi mà đã nặng tai thì còn tới nơi này học pháp thuật làm gì!" Lão nhân thấy A Sửu không nói lời nào thì trong lòng lại căm tức. Hắn dạy học nhiều năm mà chưa thấy qua ai ngoan cố như thế, dien;dafn*lle#quysdo0n vừa ngốc lại vừa không nghe lời! Thật sự là tức đến mức đau gan mà! Không được, tan học phải đi mua vài bình ngọc lộ giảm bớt cơn tức mới được.
"Ta biết rồi!" A Sửu cắn răng nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống.
"Đã như vậy thì hôm nay học đến đây thôi. Các ngươi ai muốn ở lại giúp vi sư giám thị kẻ ngu ngốc này?" Lão nhân quét một vòng nhìn đám học viên đang đứng thẳng tắp.
Gia Hòa đứng ở hàng thứ hai nhếch khóe miệng lên, giơ tay nói: "Mạnh tiên sinh, ta tình nguyện giúp tiên sinh giám sát nàng!"
Lão nhân họ Mạnh vui mừng gật đầu, vươn tay phải lên vén lông mày dài màu trắng ở mắt trái lên liếc một vòng rồi nhàn nhạt nói: "Vậy thì ngươi ở lại đi! Giúp lão hủ giám sát nàng. Nếu nàng lười biếng, trước giờ học sau ngươi nói cho lão hủ biết, lão hủ sẽ không cho nàng học hôm đó nữa!"
"Dạ biết, ta nhất định sẽ giúp tiên sinh giám sát nàng thật tốt!" Gia Hòa cực kỳ cung kính hành lễ với Mạnh lão đầu.
Mạnh lão đầu hài lòng, tuyên bố tan học.
Nhìn đám yêu ma rời đi, chỉ còn lại nàng và A Sửu, Gia Hòa cực kỳ đắc ý hất cằm nhìn A Sửu, cười bỉ ổi nói: "Còn thất thần làm gì! Không may làm theo lời tiên sinh luyện tập một trăm lần đi? Nếu không ta kêu tiên sinh trở về tự canh chừng ngươi”
A Sửu nắm chặt quả đấm răng rắc, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Gia Hòa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi cố ý ở lại nhìn ta thành trò cười đúng không?"
"Đúng vậy! Ta cố ý thì sao? Ngươi còn muốn đánh ta sao? Ta nói cho ngươi biết, nơi này chính là học viện. Nếu ngươi đánh ta, cẩn thận viện trưởng gọi người nhà ngươi đến, đến lúc đó sẽ xử phạt ngươi!" Gia Hòa mang bộ dáng tiểu nhân đắc chí, hất cằm sắp lên cao.
"Sau này ngươi sẽ hối hận!" A Sửu oán hận trừng mắt liếc Gia Hòa, bắt đầu luyện lại pháp thuật hôm nay Mạnh lão đầu dạy.
Hôm nay Hạo Hãn học viện khai giảng ngày đầu tiên, học viên đi theo tiên sinh học pháp thuật, biểu hiện của A Sửu rất ngốc nghếch. Nàng đã nỗ lực hết sức, nhưng không hiểu vì sao lúc nào cũng học không tốt! Các yêu ma khác đều học dễ dàng, vì sao nàng lại học khó khăn như vậy!
A Sửu phát tiết lửa giận trong lòng qua pháp thuật gà mờ vừa mới học được. Pháp thuật hôm nay Mạnh lão đầu dạy mọi người là điều khiển đồ vật từ xa, để học viên luyện tập với hòn đá nhỏ trước. Trong lòng A Sửu đầy giận dữ, thấy ở đây ngoại trừ Gia Hòa mà nàng chán ghét nhất thì cũng không có yêu ma khác. A Sửu liền nảy ra ý xấu, cố sức nhắm vào cái tảng đá to lớn có khắc chữ đối trong nội viện, muốn dùng khối đá lớn này để đe dọa Gia Hòa.
Hiển nhiên, Gia Hòa cũng nhìn ra ý đồ của A Sửu, nhưng nàng cũng không sợ, ngược lại châm biếm A Sửu: "Muốn di chuyển tảng đá lớn này để đè ta, ngươi thật không biết tự lượng sức mình! Ha ha, thật sự là đồ ngu xuẩn!"
A Sửu cắn răng, trán có chút mồ hôi, sắc mặt bắt đầu đỏ bừng. Thấy không nâng tảng đá dậy nổi thì A Sửu lại bốc lửa giận, hận không thể lập tức học được pháp thuật, cử động ngón tay huy động tảng đá bay về phía thứ ma quỷ chán ghét như Gia Hòa.
Gia Hòa nhìn thấy bộ dáng này của A Sửu thì vui mừng, miệng vẫn không quên châm chọc A Sửu."Ơ! Ngươi lại muốn nâng tảng đá kia lên để đập ta sao!"
Sắc mặt A Sửu đã đen như lá gan, ngay cả lỗ tai trắng non mềm mại và cần cổ cũng đều biến thành màu đỏ. Không biết là do tức giận hay là dùng quá sức mà khiến mình bị nghẹn thành như vậy, có lẽ là cả hai đi.
Đột nhiên A Sửu như trút được sự tức giận, choáng ngã xuống trên mặt đất. Điều này làm cho Gia Hòa bị dọa sững sờ, không biết A Sửu đang giở trò quỷ gì. Gia Hòa không dám dựa vào gần A Sửu, dù sao trước khi A Sửu ngã xuống không hề thu hồi pháp lực. Theo lời tiên sinh nói, nếu đối phương còn chưa thu hồi pháp lực thì không thể đến gần, nếu không thì khả năng bị thương sẽ rất lớn.
Mặc dù A Sửu hết sức ngu xuẩn, pháp thuật cũng học không giỏi nhưng Gia Hòa cũng không dám xem nhẹ thực lực của A Sửu. Hôm đó nàng trốn ở phía sau hòn non bộ đã chính tai nghe được A Sửu đã ăn một viên Ma quả! Ma quả, nàng đã nghe gia gia và các bậc cha chú nói qua, chỉ có khi được Ma quân bệ hạ ban thưởng thì mới có, nếu không thì yêu ma bình thường cả đời cũng không lấy được đồ tốt như vậy. Mà năm của Ma quả khác nhau thì mức độ tu vi gia tăng cũng sẽ khác nhau. A Sửu là có thể biến hóa thành như vậy chỉ trong năm tháng thì nhất định là đã ăn viên Ma quả lâu năm rồi, nhất định tu vi cũng không ít.
Băn khoăn hết lần này đến lần khác, Gia Hòa phất tay, dùng pháp thuật lúc nãy học được để nâng hòn đá từ xa lên đập về phía A Sửu. Ném hai hòn đá vào người A Sửu mà nàng đều không có phản ứng gì thì Gia Hòa thật sự sợ hãi. Lỡ như A Sửu thật sự xảy ra chuyện! Không được, hiện tại ngoại trừ nàng ra thì không có yêu ma nào khác ở đây, không có người nào có thể chứng minh A Sửu gặp chuyện không may là không liên quan đến nàng. Nàng vẫn nên sớm chuồn đi, đến lúc đó tiên sinh hỏi thì nói A Sửu không nghe lời, dienxdafnllequysdoon nàng chạy đi tìm tiên sinh rồi chuyện sau đó không biết gì cả! Nghĩ như vậy Gia Hòa gật đầu. Chạy ra khỏi học đường, không thấy yêu ma nào trên đường thì yên tâm tiếp tục chạy về phòng của nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Gia Hòa càng lúc càng xa, A Sửu đang "Hôn mê" cong khóe miệng lên, ngồi dậy từ trên mặt đất. Hừ hừ, xem ra những gì Linh hộ pháp dạy nàng cũng rất có ích.
A Sửu ngồi dưới đất sờ cằm trầm tư, nàng cảm thấy giả bộ ngất xỉu như vậy không phải là cách. Lần một lần hai còn có thể hù dọa Gia Hòa, nhưng sau này thì khó mà nói. Nhìn đá vụn trên mặt đất, còn có tảng đá lớn trước mặt nữa, A Sửu phiền muộn đứng lên. Nàng thật sự đã làm theo những gì lão đầu kia dạy nhưng vì sao lại không thành công? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho nàng không thể thi triển được pháp thuật?
A Sửu tiện tay nhặt một cục đá nhỏ ném đi, nhíu mi suy nghĩ sâu xa một lúc lâu. Lại đứng lên lần nữa, hít sâu một hơi, bình tâm tĩnh khí từ từ vận lực với cục đá nhỏ nhất trên mặt đất. Khi mở mắt ra thì cục đá vẫn còn ở chỗ cũ, không hề biến hóa chút nào, A Sửu tức giận. Cúi đầu ủ rũ trở về phòng, nàng cần ăn một chút đồ ngon để tự an ủi mình. Ăn nhiều một chút gì, không chừng ngủ một giấc dậy thì ngày mai sẽ có thể luyện thành công! Nghĩ như vậy, tâm trạng A Sửu tốt lên rất nhiều, ngâm nga đi về phòng mình.