Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 106: C106: Anh rể



Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng đã đổ rầm xuống.

Chỉ thấy một bóng người thẳng tắp xuất hiện trước mắt ba người.

"Anh rể!"

Thấy rõ mặt mũi người đến, Trần Thanh Dao kích động không thôi.

Trần Thanh Tuyết ở bên cạnh cũng vui như thế, tựa như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết, vì sao khi nhìn thấy Lý Trạch Vũ cô lại thấy an tâm như thế.

Kẻ thù mặt đối mặt, vô cùng hấp dẫn.

Vẻ mặt Khương Như Phong tràn đầy hung tợn, gắn từng chữ: "Lý! Trạch! VũI"

"Cha mày tới đây!" "Bây giờ mày nói cho tao biết, mày muốn chết như nào?"

Lý Trạch Vũ bước từng bước áp tới, giọng nói rét lạnh khiến người nghe cảm thấy không rét mà run.

Khương Như Phong không nhịn được lùi về sau hai bước, thế nhưng ngay sau đó trong lòng lại dâng lên cảm giác xấu hổ.

Tại sao ở trước mặt người này, anh ta lại thụt lùi!

Cho dù đối phương là người nhà họ Lý thì thế nào?

Ở đây là thành phố Tân, là sân nhà của anh ta!

"Ha ha ha... chỉ bằng một mình mày?" Khương Như Phong cười to, ngay sau đó hưng phấn la lên: "Vân sư huynh, giúp tôi bắt tên nhóc này lại!"


"Phong sư đệ, ta... phụt!"



Chỉ thấy Tả Kinh Vân bò trên đất hệt như một con chó chết, cánh tay kỳ lân khiến hắn kiêu ngạo đã bị gấy, còn chưa bò đến dưới chân Khương Như Phong đã chẳng còn chút khí thế nào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Như Phong biến sắc.

Vân sư huynh chết rồi!

Không thể nào, chắc chăn không thể nào!

Vân sư huynh là cường giả nửa bước tông sư đấy, ở phái Thanh Thành, ngoại trừ sư phụ của gã ra, có thể nói là không

còn đối thủ.

Một tên thiếu gia quần là áo lụa như Lý Trạch Vũ, sao có thể giết được Vân sư huynh chứ?

"Mày không muốn chết đúng không? Được thôi, thế tao sẽ để mày sống!" Lý Trạch Vũ cười tà mị.

"Mày muốn làm gì?"

Nhìn nụ cười trên mặt đối phương, trong lòng Khương Như Phong có cảm giác chẳng lành.

Mặc dù anh ta là đệ tử phái Thanh Thành, thế nhưng cũng chỉ được cái tiếng mà thôi, bản thân anh ta hoàn toàn chẳng có tí võ công nào.

Hơn nữa cho dù có biết võ công thì thế nào?


Dù sao Vân sư huynh của anh ta cũng chết rồi...

"Ầm!"

Lý Trạch Vũ tung người bay tới, Khương Như Phong còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, lập tức cảm nhận trong miệng vừa được đổ thứ gì đó.

Sau khi định thần, hai ly rượu anh ta cầm vừa nãy chẳng biết đã vào tay Lý Trạch Vũ từ lúc nào.

Còn anh ta vừa mới uống rượu trong hai ly đó. "Ọc... ọc..."

Chẳng lãng phí chút rượu nào, toàn bộ rượu đều được đổ vào miệng Khương Như Phong.

Lý Trạch Vũ buông đối phương ra, xoay người đi tới bên cạnh Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, cởi sợi dây đang trói hai chị em.

"Tên khốn, tao liều mạng với mày!"

Việc đầu tiên Trần Thanh Dao muốn làm lúc này là liều mạng với Khương Như Phong, nhưng lại bị Lý Trạch Vũ cản lại.

"Anh rể, tên khốn này hại chết ông nội tôi!" Trần Thanh Dao đỏ mắt nói.

"Yên tâm đi, ông nội Trần không sao."

Lý Trạch Vũ lên tiếng trấn an, sau đó đảm bảo: "Hai chị em về Tuyên Thành trước đi, mấy tên lang thang này cứ giao cho tôi xử lý"

"Dao Dao, chúng ta về nhà trước đi!"

Trần Thanh Tuyết nhìn tình hình ở đây, cũng biết nơi đây không thích hợp để ở lại lâu.

Đợi hai chị em rời khỏi, Lý Trạch Vũ lại nhìn Khương Như Phong lần nữa.

"Mày, mày đừng tới đây... Ở đây là thành phố Tân, là địa bàn của nhà họ Khương!"

Mặc dù không ngừng uy hiếp, thế nhưng Khương Như Phong vừa nghĩ tới Vân sư huynh của anh ta cũng đã chết, nói thế nào cũng không giữ được tỉnh táo.

"Âm!"

Lý Trạch Vũ dùng tay đánh anh ta bất tỉnh, sau đó lại vác lên vai, thoáng một cái đã biến mất không còn thấy đâu...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.