Sơn trang Nguyệt Lạc.
Nhìn thấy hai cô cháu gái bình an trở về, trái tim treo lơ lửng của Trần Khánh An cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Trần Thanh Tuyết lập tức cho người tăng cường an ninh trong sơn trang, ngay trong đêm điều thêm cả chục vệ sĩ từ công ty bảo an uy tín tới.
"Chị, chị mau nhìn xem..."
Trần Thanh Dao đột nhiên chạy ra từ trong phòng.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Trần Thanh Tuyết cầm lấy điện thoại từ tay em gái, lúc đọc xong nội dung thì bật cười một tiếng.
"Nhất định là anh rể làm!"
Trần Thanh Dao nói đầy chắc chẳn, nỗi buồn trong lòng bỗng chốc biến mất.
Trần Thanh Thuyết cũng cảm thấy tức giận! "Để em gọi điện thoại hỏi anh rể"
"Không cần gọi, Trạch Vũ về rồi."
Trần Khánh An cười ngắt lời.
Hai chị em cùng đồng thời quay ra nhìn phía cửa sổ, thấy Lý Trạch Vũ đang nghênh ngang đi vào.
"Ông Trần, ông không sao chứ" Vừa vào cửa, Lý Trạch Vũ đã quan tâm hỏi. Đam Mỹ Cổ Đại
Trần Khánh An cười lắc đầu, nói: "Ông không sao, con không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi..."
“Anh rể"
Trần Thanh Dao hưng phấn đi tới, chỉ vào tin tức trong điện thoại, hỏi: "Cái này có phải là do anh làm không?”
Lý Trạch Vũ nhếch môi, đắc ý nói: "Tôi làm như vậy thì có tính là đang trút giận thay mọi người không?”
"Thật sự quá hả giận!" Trần Thanh Dao múa may tay chân.
Lý Trạch Vũ quét mắt qua Trần Thanh Tuyết, người phía sau cũng đang nhìn hẳn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai mở miệng nói câu nào.
"Khu khụ."
Lý Trạch Vũ lập tức thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Vậy nếu không có chuyện gì thì con xin phép về trước."
"Đi đâu hả?" "Hôm nay con ở lại đây cho ông!"
Trần Khánh An khế cười nói: "Ngày mai là ngày hoàng đạo, ông tính là sẽ định ra hôn sự cho con và Tuyết Nhi!"
"A!"
"A!"
Lý Trạch Vũ và Trần Thanh Tuyết cùng há hốc mồm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Trần Khánh An cười nói: "Mấy hôm trước ở bệnh viện, ông đã nhờ người đi xem kỹ rồi, ngày mai chính là ngày đẹp nhất của năm nay!"
"Ông nội, không thể như vậy được..."
"Sao con lại không nghe lời thế hả?”
Trần Khánh An căn bản không cho cháu gái mình có cơ hội nói chuyện, mà nhìn về phía Lý Trạch Vũ, dò h à, con cảm thấy thế nào?"
"Cái này, cái kia..."
Lý Trạch Vũ gãi gãi gáy, mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh Trần Thanh Tuyết, thấp giọng nói: "Còn không mau thề sống chết phản kháng đi."
Nói xong hẳn còn âm thầm chọc chọc ngón tay vào lưng người sau.
Trần Thanh Tuyết hừ một tiếng, tuy trong lòng bất mãn nhưng vẫn căng da đầu nói với Trần Khánh An: "Ông nội, ông đừng chọn bừa hôn sự cho con như thế chứ."
Nghe xong lời này, säc mặt Trần Khánh An càng thêm khó coi.
"Ông nội, ý chị là muốn từ bạn bè đi lên, dù sao thì chị và anh rể còn phải tìm hiểu nhau nữa chứ ạ."
Trần Thanh Dao vừa nói vừa âm thầm nháy nháy mắt với Trần Thanh Tuyết vài cái.
"Phải phải phải, đúng là Thanh Dao thông minh."
Lý Trạch Vũ bèn giành trước nói: "Bọn con vừa mới quen nhau được có mấy ngày, dù sao cũng cần phải vài năm mới có thể thấu hiểu đối phương!"
Sắc mặt Trần Khánh An lúc này mới hòa hoãn lại, nhưng thái độ vẫn không thay đổi: "Thấu hiểu đối phương không phải vấn đề, ông chỉ mới định ra hôn sự cho các con thôi, khi nào tình cảm của hai đứa đủ lớn rồi thì tính đến hôn lễ!"