Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 111: C111: Em gái rõ ràng là đang an ủi cô



Nói xong ông ấy dứt khoát lên tầng, hoàn toàn không cho. hai người trẻ tuổi cơ hội cự tuyệt.

Cái này thực sự khiến Lý Trạch Vũ không biết phải làm Sao.

Trần Thanh Tuyết cũng khóc không ra nước mắt!

Nhìn ý Trần Khánh An thế này thì e là sẽ quyết tâm không thay đổi.

"Chị, anh rể, hay là bây giờ cứ định hôn sự đi đã, làm như vậy thì ông nội cũng có thể an tâm."

Trần Thanh Dao hì hì khuyên nhủ.

Trần Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn về phía Lý Trạch Vũ, thấy hắn có vẻ không có ý kháng cự.

"Không thể được!"

Lý Trạch Vũ bật thốt lên cự tuyệt: "Tôi là một người đàn ông quá ưu tú, thế gian này có mấy người phụ nữ có thể cự tuyệt được tôi chứ? Bây giờ mà ở bên nhau một thời gian thì chắc chắn chị của cô sẽ càng không thể rời khỏi tôi!"

"Tôi sẽ không rời khỏi anh?"

Trần Thanh Tuyết chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt không phục.


Lý Trạch Vũ lại không biết xấu hổ mà gật đầu. "A..

Trần Thanh Tuyết cười lạnh: "Tôi không rời khỏi anh, ha ha... Anh đi mà nằm mơ đi!"

Dứt lời thì xoay người rời đi.

Nhưng Lý Trạch Vũ lại túm lấy tay cô, nói: "Cô không thể đi được, cô phải đi thuyết phục ông nội cô đi chứ."

"Muốn khuyên thì anh tự đi mà khuyên!" Trần Thanh Tuyết trực tiếp hất tay ra.

"Anh rể à, anh cũng thật là, mới chỉ là đính hôn thôi mà, anh kháng cự như vậy làm gì chứ?”

Trần Thanh Dao trợn tròn mắt, tức giận nói: "Anh không thấy chị của tôi cũng đồng tình sao!"

"Nhóc con, mấy lời mà tôi nói là thật lòng đấy, người đàn ông ưu tú như tôi..."

"Được rồi được rồi! Bổn tiểu thư biết anh rất ưu tú, nhưng. anh không thể khiêm tốn, rụt rè một chút sao?"

"Ông đây có phải con gái đâu, rụt rè làm gì!"



Lý Trạch Vũ giữ chặt Trần Thanh Dao, vẻ mặt nghiêm túc: "Dao Dao, chị của cô không chịu đi khuyên ông Trần, vậy cô đi khuyên giúp tôi đi, nếu nhất định phải đính hôn thì cứ nói là đổi sang ngày khác, bởi vì ngày mai tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."

"Anh có chuyện gì mà phải đổi sang ngày khác vậy?"Trần Thanh Dao rất có hứng thú nói.

"Ngày mai tôi đi cướp hôn, nếu đổi sang ngày khác thì không cướp được!"

Để lại một câu như vậy, Lý Trạch Vũ xoay người rời đi.

Hai má Trần Thanh Dao như bị tát hai cái, cả người dở khóc dở cười.

Cái tên này... Tự nhiên lại muốn đi cướp hôn! Cùng lúc đó, trong phòng.

Tuy đã hơn mười hai giờ, nhưng Trần Thanh Tuyết lại không buồn ngủ chút nào.

Cô ngồi trước cửa sổ, trong đầu nghĩ lại thái độ của Lý Trạch Vũ lúc nãy, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.


"Đồ khốn, tôi mà không rời được anh sao?"

“Thật sự nghĩ mình là kim cương, ai gặp cũng yêu quý. không rời?"

Tự nói thầm với bản thân, nước mắt không tự chủ được. mà tràn khỏi khóe mi.

"Cốc cốc cốc I" Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo đó là một tiếng kẽo kẹt.

Trần Thanh Tuyết lập tức lau khô nước mắt, giả vờ như không có gì xảy ra.

"Chị à, chị không sao chứ?”

Trần Thanh Dao quan tâm hỏi.

Trần Thanh Tuyết lắc đầu nói: "Chị thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

"Chị nghe em nói này, thật ra không phải là anh rể không muốn đính hôn với chị đâu mà là do ngày mai anh ta có. chuyện quan trọng mà thôi!"

Trần Thanh Dao an ủi.

Trần Thanh Tuyết hừ một tiếng, nói: "Em đừng có nói đỡ cho anh tai"

Trong mắt cô thì Lý Trạch Vũ là tên công tử ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp, người như vậy thì có thể có chuyện quan trọng gì chứ?

Em gái rõ ràng là đang an ủi cô!


"Chị à, ngày mai anh rể muốn đi..."

Trần Thanh Dao nói đến đây thì im bặt lại.

Nếu để chị biết sự thật là ngày mai Lý Trạch Vũ đi cướp hôn thì trong lòng nhất định sẽ rất tức giận.

Nghĩ vậy, cô lại càng sợ hơn, may mà mình chưa nói gì.

"Ngày mai anh ta muốn đi đâu?"

Trần Thanh Tuyết tò mò hỏi.

Trần Thanh Dao nhoẻn miệng cười, nói sang chuyện khác nói: "Chị đừng hỏi nữa mà, tóm lại ngày mai anh rể thật sự có chuyện quan trọng."

Trần Thanh Tuyết xụ mặt, khoanh tay trước ngực, soi xét nhìn em gái: "Em cứ hở tí là nói đỡ cho anh ta, có phải đã bị anh ta mua chuộc rồi không?"

"Em đâu có!"

Trần Thanh Dao tủi thân mím môi.

"Em chỉ cảm thấy anh rể thật sự rất ưu tú, cả thôn này e là không có ai sánh bằng được, chị nhất định phải giữ cho. chắc vào đấy..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.