Hàng chục binh sĩ súng ống đầy đủ xông tới bao vây mười mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen kia.
Khương Chính Hoằng biến sắc, nói: "Cha, nơi này là Hoàng Thành, chúng ta không làm gì được nhà họ Lý, quân tử báo thù mười năm không muộn!"
Mặc dù ông ta cũng rất tức giận, nhưng vẫn giữ một chút lý trí như cũ.
"Lý Định Quốc, ha ha ha..."
Khương Thượng Đức giận quá thành cười nói: "Ngày tháng còn dài, các người cứ chờ xeml"
Hiện thực bày ở trước mặt, ông không thể không cúi đầu, dứt lời ông vung tay lên, muốn dẫn người nhà rời đi.
Trận thông gia hôm nay không thể tiến hành được nữa, ở lại lâu hơn sẽ chỉ khiến bản thân khó xử.
"Tôi đã cho các người đi chưa?”
Giọng nói bá đạo của Lý Trạch Vũ vang lên.
"Thằng nhóc thúi, đủ rồi!"
Lý Định Quốc nhắc nhở.
Cho dù thế nào thì nhà họ Khương vẫn có địa vị vô cùng quan trọng ở nước Hạ, coi như muốn vặn ngã đối phương thì cũng không phải chuyện có thể làm được trong chốc lát.
Như Giang Thượng Đức đã nói lúc trước, ngày tháng còn dài, cứ chờ xeml
Lý Trạch Vũ nói với giọng điệu lạnh lùng: "Nếu như các người muốn trả thù, tôi không phản đối, nhưng mà tôi phải nhắc nhở các người, tốt nhất đừng có dùng thủ đoạn hạ lưu, nếu không thì Phật Tổ cũng không phù hộ được các người đâu!"
"Hừ! Chúng ta đi..."
Khương Thượng Đức vung tay lên, dẫn đầu chống quải trượng rời đi.
Một đám người nhà họ Khương theo sát phía sau.
Mà những người bạn kia của nhà họ Khương cũng cấp tốc rời đi, chỉ sợ đi chậm thì sẽ bị liên luy.
Trong chớp mắt, số người trong khách sạn đã giảm đi hơn một nửa.
"Lão Diệp, hai anh em chúng ta lại uống thêm một ly nữa nhé?"
Lý Viễn Sơn giơ bình rượu đề nghị.
"Uống thì uống, ai sợ ail"
Nếu là đánh nhau thì Diệp Trung Đường còn phải né tránh ba phần, còn phương diện uống rượu này thì rõ ràng không thể chịu thua rồi.
Hai người nâng ly cạn chén.
Lúc này Diệp Chính Bình tiến lên khuyên nhủ: "Cha, người và chú Lý cũng không thể uống nữa, cơ thể rất quan trọng!"
"Nói dông nói dài, sao cha có thể không rõ cơ thể của mình được..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bàn tay đang giơ chén rượu của Diệp Trung Đường dừng lại ở giữa không trung, ánh sáng đồng tử trở nên vô cùng ảm đạm.
"Này, này... Lão già ông có ý gì hả? Muốn cụng ly đúng không!"
Lý Viễn Sơn là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức đưa tay đỡ Diệp Trung Đường để phòng ngừa người té ngã xuống đất.
"Cha, người có khỏe không?"
Diệp Chính Bình hoảng sợ nói: "Nhanh lên, gọi xe cứu thương!"