Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 130: C130: Mẹ nó ai mà dám cho hắn chữa nữa



Diệp Khuynh Thành và Diệp Khinh Nhu cũng lo lắng không thôi, cùng những người nhà họ Diệp khác xúm lại.

"Để tôi xem cho ông cụ Diệp."

Tiêu Cửu Minh chủ động bước lên phía trước, vươn tay sờ mạch đập của Diệp Trung Đường.

"Thế nào rồi? Tình huống của cha tôi như thế nào!"

Diệp Chính Bình vô cùng lo lắng.

Không nói đến tình cảm cha con, thì Diệp Trung Đường sống lâu một ngày thì nhà họ Diệp lại có thêm một phần đảm bảo.

Ông ta không thể không lo lắng!

"Ôi!"

Tiêu Cửu Minh lắc đầu, tiếc nuối nói: "Ông cụ Diệp suy nội tạng, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng hết cách xoay chuyển."

Những lời này không thể nghi ngờ đã tuyên án tử hình Diệp Trung Đường, bầu không khí đau thương trong nháy mắt tràn ngập khắp đại sảnh.

"Ôi, đều tại tôi, không nên tìm lão Diệp uống rượu!"

Lý Viễn Sơn tự trách.

"Chú Lý đừng nói như vậy."


Ngược lại, Diệp Chính Bình rất hiểu lý lẽ, ông ta còn an ủi lại Lý Viễn Sơn: "Chúng cháu đều biết tình trạng của cha, không liên quan gì đến chú đâu."

"Phú Quý, không phải thiếu gia biết y thuật sao?"

Vật Tương Vong nhớ tới Trần Khánh An bị bác sĩ tuyên án là dữ nhiều lành ít, sau khi được Lý Trạch Vũ châm lung tung một trận thì chưa tới mấy ngày đã được xuất viện.

Dường như Cẩu Phú Quý cũng nhớ tới chuyện này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nói: "Mọi người đừng hốt hoảng, y thuật của thiếu gia chúng tôi vô cùng cao minh, nhất định có thể cứu sống ông cụ Diệp."

Xoạt!

Ngay khi những lời này được nói ra, ánh mắt của mọi người lại một lần nữa tập trung vào trên người Lý Trạch Vũ.

"Hắn biết y thuật?" "Không thể nào!"

"Hoang đường đến cực điểm, nếu tên kia biết y thuật thì †ôi còn biết ngự kiếm phi hành đấy!"

Mấy thành viên nhà họ Diệp châu đầu ghé tai, không có một ai tin tưởng lời Cẩu Phú Quý vừa nói.

Nhưng mà cũng có mấy người ôm thái độ hoài nghỉ.

Ví dụ như Diệp Chính Bình, Diệp Khinh Nhu, và Diệp Khuynh Thành...

Bởi vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến Lý Trạch Vũ có thực lực sâu không lường được, ngay cả Tống Tử Thiêm nửa bước tông sư cũng không tiếp nổi một chiêu của hắn.

Trước đó, làm gì có ai dám tin tưởng sự thật này?


Cho nên hiện tại có người nói Lý Trạch Vũ có y thuật cao siêu, cũng không phải không thể tiếp nhận!

"Thằng nhóc thúi, cháu thật sự biết y thuật à?"

Vẫn là Lý Viễn Sơn mở miệng hỏi thăm trước.

Phù... A...

Lý Trạch Vũ chép miệng, thản nhiên nói: "Biết một chút."

"Một chút là bao nhiều? Cháu có thể chữa khỏi cho lão Diệp hay không?”

Lý Viễn Sơn thốt lên, hỏi. "Cháu có thể thử một chút!"



Lý Trạch Vũ ném tàn thuốc xuống đất rồi giãm lên nó, sau đó nhìn về phía một đám người nhà họ Diệp đang đứng: "Nhưng mà tôi phải cảnh cáo trước, nhỡ đâu chữa chết thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!"

Chữa không khỏi đã đành, còn có thể chữa người ta đến chết sao?

Mẹ nó ai mà dám cho hắn chữa nữa!

Xe cứu thương còn chưa tới nhanh như vậy, vốn dĩ mấy người Diệp Chính Bình còn muốn để Lý Trạch Vũ thử một chút, nhưng bây giờ nghe hắn nói như thế thì lập tức cắt đứt suy nghĩ này.

"Cái đó, Tiểu Diệp à, không bằng để cho thằng nhóc thúi nhà tôi thử một chút đi?"

Thế mà Lý Viễn Sơn lại mở miệng.

Khóe miệng Diệp Chính Bình co giật mấy hồi, ông ta rất muốn nói một câu: "Chú Lý, nếu chú muốn thì để hắn chữa cho chính chú đi, cha cháu thì không được!"

Lý Định Quốc cũng đi tới, vỗ vai Diệp Chính Bình.

"Anh Diệp, vừa nãy lão Tiêu cũng đã nói rồi, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không xoay chuyển được tình trạng cơ thể của chú Diệp, không băng lấy ngựa chết làm ngựa sống, để cho cháu trai tôi thử một chút..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.