Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 142: C142: Một cơ hội theo đuổi



Một cơ hội theo đuổi?

A! Lần này, Lý Trạch Vũ khit mũi xem thường.

Thích không có nghĩa là anh sẽ theo đuổi, dù sao trên đời này cũng có nhiều người đẹp như thế, nếu như người nào

cũng phải theo đuổi, thế chẳng phải sẽ mệt chết sao?

Hơn nữa, anh còn có biết bao nhiêu chuyện quan trọng cần làm chứ.

Ví dụ như giải quyết nhà họ Khương, Tân Hạo Nhiên...

Hay ví dụ như điều tra Vu giáo, điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh năm đó!

Sáng hôm sau.

Lý Trạch Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Tiếng nói vội vàng của Vật Tương Vong truyền tới.

Lý Trạch Vũ dụi mắt, khinh thường lên tiếng: “Cho dù trời có sập xuống vẫn còn có cao nhân chống đỡ, có thể có chuyện lớn gì xảy ra chứ?”

“Chỉ trong một đêm, toàn bộ hai mươi sáu lĩnh vực được. nhà họ Khương đầu tư, cho dù có tiến hành hay không không tiến hành đều bị dỡ bỏ cả rồi!”


“Sao?”

Nghe thấy tin tức này, Lý Trạch Vũ cũng không bất ngờ lắm, vẫn bình tĩnh như thường: “Xem ra tôi đã đánh giá lão Khương Thượng Đức kia quá cao rồi.”

Anh vốn cho rằng nhà họ Khương sẽ ra tay với từng phe.

cánh của nhà họ Lý, như vậy mới có thể giảm bớt tổn thất tối đa.

Thế nhưng không ngờ đối phương lại cho dù tiêu tốn một ngàn cũng phải đối phương kẻ địch được tám trăm, không kiên nhãn như thế!

“Thiếu gia, Khương Như Phong điên rồi!” Vật Tương Vong báo cáo. À?

“Đồ vô dụng, tôi còn đang cố ý suy nghĩ mấy cách để đả kích anh ta, xem ra không cần dùng tới rồi!”

Lý Trạch Vũ vô cùng khinh bỉ.

Ở đầu dây bên kia,

Vật Tương Vong không nói nên lời.

Khương Như Phong liên tục gặp đả kích như thế, không điên mới là lạ đấy!

“ôm Hai mắt Lý Trạch Vũ đột nhiên sáng lên, nói: “Tôi có thể dùng cho tên chó má Tần Hạo Nhiên kia, thế thì sẽ không lãng phí rồi!”


“Thiếu gia sáng suốt!”

Vật Tương Vong chẳng có chút thiện cảm nào với tên Tân Hạo Nhiên kia, thế nên vô cùng ủng hộ.

Nửa tiếng sau. Khi Lý Trạch Vũ đi tới khoa học kỹ thuật Vân Dương, phát hiện trong công ty người nào người nấy đều vô cùng bận rộn,

hệt như đang đánh trận.

Chỉ có bảo vệ là rảnh rỗi nhất, trùng hợp thay, Lý thiếu đây là đội trưởng đội bảo vệ.

Thế nên anh lại đánh bài. Cùng lúc đó tại nhà họ Khương.

“Cha, con đã làm theo lời cha dặn, tất cả phe cánh của nhà họ Lý đều như con kiến ngồi trên chảo nóng!”

“Hơn nữa con còn phái người âm thầm cảnh cáo những người đó, chỉ cần bọn họ thoát khỏi phe cánh của nhà họ Lý, vậy thì chúng ta sẽ để cho mọi thứ khôi phục bình thường.”

“Ha ha, con đoán còn chưa đến ba ngày, nhà họ Lý sẽ hoàn toàn biến mất!”

Nói đến đây, trên mặt Khương Chính Hoằng nở nụ cười nham hiểm.

“Ha ha ha!”

Khương Thượng Đức vô cùng hài lòng với kết quả này, đắc ý nói: “Từ xưa đến nay thương nhân không tranh giành với quan lại, vậy thì nhà họ Khương chúng ta sẽ mở đường cho. việc này!”

“Cha, chúng ta không thể xem thường tình hình bên phía nhà họ Lý được, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Từ trước đến giờ, tính cách của Khương Chính Hoằng vẫn luôn cẩn thận, cũng không đắc ý vênh váo.

Đối với lần này, Khương Thượng Đức vô cùng hài lòng, lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi, cha đã tìm được người hợp tác rồi, chỉ cần chúng ta đánh tan phe cánh của nhà họ Lý, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người giúp chúng ta san băng cây đại thụ kial”

“Người hợp tác? Là ai thế ạ?” Khương Chính Hoàng vô cùng tò mò.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.