Núi Thương Nam.
"Mấy người đi hỏi thăm xem, đứa nào dám quyt tiền của ông, cỏ trên mộ của họ có ai thấp hơn hai mét không?"
Lý Trạch Vũ ngăn lại đám người đang xem cuộc vui.
"Lý thiếu, cho tôi mười lá gan cũng không dám lấy tiền của ngài!"
"Lúc tới chúng tôi không mang nhiều tiền tới, ngài cho tôi hai tiếng là được, tôi cam đoan sẽ mang đủ tiền đến cho. ngài!
"Lý thiếu, ngài hãy tin tưởng chúng tôi..." Một đám lão đại bất lực.
Một ngàn vạn hoặc mấy triệu không phải là số tiền nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói vẫn chỉ là râu ria, chẳng qua lúc đến xem trận đấu hoàn toàn không mang nhiều tiền theo như vậy!
Về chuyện quyt tiền của Lý Trạch Vũ?
Con mẹ nó đừng nói giỡn, Khương Mộ Bạch cấp độ siêu cường giả mà còn bị giết trong mấy giây, cho dù bọn họ là họ hàng của Diêm Vương cũng không có gan làm vậy!
"Chuyển khoản, hoặc sai người mang tiền đến đây, cho. mấy người chọn một trong hai! Nếu không mấy người không đi được đâu."
Lý Trạch Vũ ra vẻ tôi không nói đùa.
Bạch Tố Y bên cạnh thấy được cảnh này, lúc này cô ấy mới hiểu ra tại sao lúc trước tam đại thánh địa của bọn họ đặt cược, Lý Trạch Vũ lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Khổ nỗi lúc đó bọn họ còn muốn vớt vát chút mặt mũi cho đối phương, nhưng thì ra người ta hoàn toàn không cần!
Gậy ông đập lưng ông, cụm từ khắc họa chân thật nhất nội tâm của một số người.
"Chúng tôi lập tức bảo người chuyển khoản!"
"Đúng, Lý thiếu bớt giận, ngài đừng ra tay..."
Lý Trạch Vũ lẳng lặng đứng nơi đó, đám lão đại sợ tới mức không dám thở mạnh, bọn họ vội vàng lấy điện thoại ra gọi bảo người chuyển khoản.
“Thiếu gia, nhận được ban nghìn vạn của Mã Hữu Tài!"
Vật Tương Vong làm động tác OK.
Lý Trạch Vũ chỉ vào một gã đầu địa trung hải: "Mày có thể đi rồi."
"Cảm ơn Lý thiếu!"
Gã đầu địa trung hải lập tức chạy xuống núi. "Nhận được tám ngàn vạn của Vương Địa Ngưu!" "Nhận được hai triệu của Ngưu Đức Quần..."
Vật Tương Vong đọc đến tên ai, người đó như được ân xá, lúc rời đi còn không quên cảm ơn Lý Trạch Vũ.
Long Thiên Quân khiêng thi thể Khương Mộ Bạch trên vai, hẳn ta nhìn Lý Trạch Vũ đầy phức tạp, sau đó rời đi mà không thèm chào hỏi.
Núi Thương Nam vốn náo nhiệt, chỉ còn lại mấy người Bạch Tố Y.
Lý Trạch Vũ nhận được hơn mười triệu, tâm trạng không †ồi, hắn nói với ba người Bạch Tố Y: "Mấy người còn không đi?"
"Lý thiếu hiệp!"
Đạo sĩ Huyền Tâm chắp tay hành lễ, ông ấy nói: "Chưởng giáo của chúng tôi nói, chỉ cần cậu nguyện ý gia nhập đạo môn của chúng tôi, ông ấy sẽ nhận cậu làm đệ tử, cậu thật sự không cân nhắc sao?"
Nếu là người bình thường nghe thấy điều kiện này, sợ là sẽ cảm thấy hương khói tổ tiên phù hợp.
Dù sao có thể làm đệ tử của chưởng giáo đạo môn, quả thật là một bước lên trời!
Nhưng Lý Trạch Vũ lại cười khinh thường: "Chưởng giáo của mấy người có năng lực gì?
Đạo sĩ Huyền Tâm nghe vậy, ông ấy bỗng vô cùng tự tin nói: "Mười mấy năm nay, chưởng giáo chúng tôi đã đạt cường giả cảnh giới Võ Thánh!"
"Cảnh giới Võ Thánh?"
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Giác Viễn: "Phương trượng của ông thì sao? Cũng là cảnh giới Võ Thánh sao?”
”A di đà phật!"
Giác Viễn a di đà phật một tiếng, ông ấy gật đầu nói: "Phương trượng của chúng tôi cũng gia nhập cảnh giới Võ Thành mười mấy năm trước. Nếu Lý thí chủ nguyện ý quy y, phương trượng của chúng tôi không chỉ nhận cậu là đệ tử, mà còn đồng ý cho cậu vị trí phương trượng tiếp theo!"
Rõ ràng điều kiện và thành ý của nhà sư hấp dẫn hơn của đạo sĩ.
"Phương trượng tiếp theo..."
Khóe miệng Vật Tương Vong giật giật, gã bật thốt: "Tên lừa đảo kia, ông muốn thiếu gia của chúng tôi xuất gia? Nếu để lão thái gia nhà chúng tôi biết được chuyện này, chùa của ông chờ bị san bằng đi!"
"Thiếu gia, anh không thể đồng ý được!"
Cẩu Phú Quý cũng khuyên nhủ: "Anh làm hòa thượng sẽ không thể ăn thịt uống rượu, còn không được chơi gái, thiếu gia hãy suy nghĩ thật kỹ!"