Nhưng hôm nay, quy định này đã bị phá vỡi
Lý Trạch Vũ ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa trông vô cùng nhàn nhã.
"Uống gì? Cà phê hay trà?"
Hiếm khi Trần Thanh Tuyết lại tỏ ra khách khí như vậy, dù sao người ta cũng chữa khỏi bệnh của ông nội cô.
"Không cần, cô ngồi xuống đi, chúng †a tâm sự một lát." Lý Trạch Vũ giơ tay lên mời. Sau vài giây đắn đo, cuối cùng Trần Thanh Tuyết vẫn ngồi xuống vị trí đối diện hắn, thong thả nói: "Anh muốn trò chuyên với tôi về việc gì?"
"Tâm sự về hôn ước của chúng ta." Lý Trạch Vũ nói thẳng.
Nghe vậy, nhịp tim của Triệu Thanh Tuyết đập nhanh hơn nhưng vẻ mặt cô vẫn bình thường như thường.
"Là thế này, tôi nghĩ mỗi người nên giữ vững lập trường của bản thân, không nên nghe người ta khuyên vài câu thì lập tức đổi ý, nhất là việc lớn như hôn nhân, cô thấy sao?"
Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói.
Trân Thanh Tuyết nhíu mày, cô nói: “Anh đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng đi."
"Được, tôi cũng thích nhanh gọn dứt khoát."
Lý Trạch Vũ nhếch môi cười nói: "Tôi biết cô cũng không thích bị ép duyên, tiếc là người lớn trong hai gia đình của chúng ta đều là người bảo thủ, thế nên chúng ta phải làm hết mọi cách để họ thay đổi suy nghĩ"
"Anh không muốn cưới tôi?" Trần Thanh Tuyết vô thức hỏi một câu như vậy.
Câu hỏi của cô làm Lý Trạch Vũ hơi bất ngờ, hắn hỏi ngược lại: "Cô hy vọng tôi cưới cô sao? Cô đừng quên tôi là một công tử nổi tiếng ăn chơi, cô chỉ tùy tiện tìm một người ở Hoàng Thành hỏi thăm cũng biết tôi không lừa cô, nếu gả cho tôi cô chắc chắn sẽ hối hận!"
Đôi khi phụ nữ là vậy đấy, lúc người ta càng quan tâm họ thì họ sẽ càng lạnh lùng nhưng nếu không được quan tâm nữa thì họ sẽ cảm thấy rất khó chịu
Trần Thanh Tuyết cũng giống vậy.
Từ khi vào đại học cô đã nhận được sự chú ý từ tất cả mọi người, được mọi người vây quanh, số người theo đuổi cô nhiều như cá diếc trong sông. Nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được sự "ghét bỏ từ Lý Trạch Vũ, điều này khiến cô không thể chấp nhận được.
"Nếu tôi vẫn muốn gả cho anh thì sao?" Trần Thanh Tuyết hờn dỗi nói.
Chậc!
Lý Trạch Vũ giật mình, hắn lập tức phẩy tay ngăn cản: "Cô hãy bình tĩnh! Lúc nãy tôi mới nói cho cô biết về bản chất của tôi thôi, bây giờ tôi muốn nói thêm cho cô biết rằng tính cánh của tôi cũng không tốt lắm! Thậm chí... có khả năng tôi sẽ đánh cả vợ của mình nữa đấy! Cho nên cô đừng kích động!"
Hắn càng nói, Trần Thanh Tuyết càng bực bội.
Việc cô có thể quản lý cả một công ty lớn như khoa học kỹ thuật Vân Dương đã chứng tỏ rằng cô thông minh hơn người bình thường.
Vì vậy, cô hoàn toàn hiểu được rõ ràng vì không muốn cưới cô nên Lý Trạch Vũ mới miêu tả bản thân giống như một người đầy rẫy tội ác!
Khốn kiếp thật!
Hắn cho rằng bản thân là bảo bối thật sao?
Bà đây cũng không muốn gả cho hắn đâu!
Hai câu này Trần Thanh Tuyết không nói ra, mà cô lại xụ mặt nói: "Tôi không thể cãi lại lời của ông nội tôi."
"Cô đùa gì thế?"
Lý Trạch Vũ nôn nóng: "Tôi nói nhiều như vậy mà cô còn chưa chịu từ bỏ ý định với tôi ư? Về phía ông nội cô, tôi cho rằng chỉ cần cô cương quyết phản đối hoặc dùng cái chết để uy hiếp ông cụ sẽ đổi ý thôi!"
"Tại sao người dùng cái chết để uy hiếp không phải là anh?" Trần Thanh Tuyết chất vấn.
Ặc...
"Bởi vì tôi khá sợ chết!" Lý Trạch Vũ mặt dày trả lời.
"Hừ! Anh còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không thì mời anh đi cho!" Trần Thanh Tuyết lên tiếng đuổi khách.
Lý Trạch Vũ bất đắc dĩ đứng dậy từ sofa, lúc đi tới cửa hắn đột nhiên dừng bước, xoay người lại và nói: "Thật ra
người tôi thích là em gái của cô, cho nên cô không thể gả cho tôi được."
"Vậy thì anh hãy nói với ông nội tôi, bảo ông gả em gái của tôi cho anh." Trần Thanh Tuyết tức giận nói.
Lý Trạch Vũ lập tức ngậm miệng.
Hắn không dám nói như vậy với Trần Khánh An, bởi vì dù nghĩ bằng mông hắn cũng có thể đoán được ông sẽ từ chối.
"Khốn kiếp!"
Mắt thấy Lý Trạch Vũ đã bước vào thang máy rời đi, Trần Thanh Tuyết tức tới mức giậm chân.
Đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông ghét bỏ như vậy.
Tại một nơi khác.
Sau khi bước ra khỏi toà nhà của khoa học kỹ thuật Vân Dương,Lý Trạch Vũ vừa ngậm điếu thuốc vào miệng thì mấy chiếc xe Mercedes Benz đã dừng ngay trước cửa, những người trên xe lần lượt bước xuống.
Người đi đầu chính là Lâm Trung Hổ.
"Mẹ nó, ồn đây đang bực bội mà các người còn dám tới chọc tôi!"
Lý Trạch Vũ vừa nhìn đã nhận ra đối phương là người của Hưng Nghĩa Các, hắn lập tức giận tím mặt.
Thấy vậy, Lâm Trung Hổ vội trấn an: "Chú em đừng hiểu lầm, tôi đến để nhận lỗi với cậu."
"Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần luật pháp làm gì nữa? Vả lại ông đây cũng không muốn nhận lời xin lỗi!" Lý Trạch Vũ phất tay.
"Phú Quý, Tương Vong, đánh chết bọn họ cho tôi..."