Tư Đồ Tiếu gật đầu hài lòng, nói: "Hãy đi tạm biệt với người nhà của con đi, tối nay hãy rời khỏi đây cùng vi sư."
“Anh Hạo Nhiên!"
Nghe thấy Tư Đồ Tiếu nói muốn dẫn Tân Hạo Nhiên rời đi, trong mắt Ninh Hà đầy vẻ không cam lòng.
Trên mặt Hạo Nhiên đầy vẻ hờ hững, gã đẩy Ninh Hà ra.
Trước đây gã là một người tàn phế, chỉ có thể đảm bảo. địa vị của mình bằng đám cưới với Ninh Hà nên dù không thích đối phương thì cũng không phải giả vờ si mê.
Nhưng hôm nay không còn giống nữa!
Gã có thể đứng dậy lần nữa, thậm chí còn trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Ninh Hà trong mắt gã đã không còn giá trị lợi dụng nữa!
"Sư phụ, chúng ta đi thôi, đồ nhi không còn chút ràng buộc nào nữa." Tần Hạo Nhiên bày tỏ thái độ chém đỉnh chặt sắt.
Thấy màn này, Tư Đồ Tiếu nheo mắt.
Ông ta không ngờ Hạo Nhiên lại có thể vô tình như vậy, ngay cả người nhà cũng không để trong lòng.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, người như vậy mới xứng đáng trở thành truyền nhân của Tư Đồ Tiếu.
Thao trường ở ngoại ô phía đông.
Hàng ngàn tên lính đánh thuê đã sẵn sàng xuất phát, họ theo lệnh của Lý Trạch Vũ lên máy bay vận tải đã được chuẩn bị một cách trật tự.
Tô Cẩn Hoa cau mày hỏi: "Cậu chỉ định mang từng này. người đi đối đầu với nước Thần Tam thôi sao?"
"Không phải là đối đầu, là đi tàn sát họ!" Lý Trạch Vũ thờ ơ nói.
Dù nghe thế nào Tô Cẩn Hoa cũng cảm thấy lời này có chút không đáng tin cậy.
Mặc dù lão nhìn ra được hàng ngàn tên lính này đều là tinh anh hạng nhất nhưng nước Thần Tam sở hữu hàng trăm ngàn quân binh, chỉ xét về số lượng đã bị đối phương áp đảo hoàn toàn.
Dù vũ khí có tân tiến hơn, lão cũng không coi trọng những người Lý Trạch Vũ đưa đi cùng này.
"Long chủ, nếu như ông đã lựa chọn tin tưởng tôi thì đừng nghĩ nhiều nữa. Trong vòng mười hai giờ, tôi đảm bảo ông có thể nhận được tin cầu hòa của nước Thần Tam."
Lý Trạch Vũ vỗ vai của Tô Cẩn Hoa, hoàn toàn không để ý tới thân phận Long chủ của đối phương.
Điều này không khỏi khiến Lý Viễn Sơn hơi xấu hổi
Diệp Trung Đường giơ ngón cái lên tỏ vẻ khâm phục.
Nếu như không phải là thân phận không thích hợp thì ông ấy cũng muốn khen ngợi Lý Trạch Vũ một câu: "Thằng nhóc này, cậu thật lợi hại!"
"Ông nội, cháu cũng muốn đi với họiI"
Đột nhiên Diệp Khinh Nhu mở miệng, sau đó không đợi Diệp Trung Đường đồng ý đã xông về phía Lý Trạch Vũ.
"Tôi cũng muốn tham gia chiến đấu!" "Cô tham gia chiến đấu cái rắm!" Lý Trạch Vũ dứt khoát từ chối.
Hản không muốn lúc trận chiến đẫm máu còn phải phân tâm chú ý đến sự an toàn của người phụ nữ này.
"Cậu không nên coi thường tôi, tôi rất mạnh đấy!" Diệp Khinh Nhu giơ hai quả đấm. Lý Trạch Vũ liếc nhìn cô ấy, cười khinh thường.
"Bại tướng như cô, muốn khoe khoang thì mời đi tìm người khác...