Vài tên lính nước Thần Tam suy đoán với nhau.
"Báo cáo!"
"Đột nhiên xuất hiện quân địch, số lượng ước chừng hai trăm nghìn người, nhưng không phải binh lính của quân Thiên Long!"
Có binh lính tới báo cáo.
Tướng lĩnh cầm đầu lập tức sửng sốt một chút, sau đó gấp không chờ nổi mà hỏi lại: "Có phải là binh lính của quân đoàn Hổ Khiếu nước Hạ không?"
"Không... Không phải!"
Người lính run rẩy trả lời: "Những người đó không giống như là binh lính của nước Hại"
Không phải là binh lính của nước Hạ?
Những lời này khiến các tướng lĩnh có mặt bối rối, nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Những người đó có màu da khác nhau, tổ tình báo của chúng ta đã nhận ra danh tính của một số người trong số đó!"
Người lính do dự một lúc rồi nói tiếp: Bọn họ hình như là lính đánh thuê, hơn nữa bọn họ đều thuộc đoàn lính đánh thuê hạng nhất thế giới!"
"Đây là chuyện gì vậy!"
"Nước Hạ mời đoàn lính đánh thuê đâu ra đây?"
Vị tướng lĩnh cầm đầu có vẻ bối rối.
"Tướng quân Chachai, tôi nghĩ ngài nên liên lạc với đối phương bên kia một chút."
Một vị tướng lĩnh khác nhắc nhở.
Chachai lập tức hiểu ra, sau đó tự mình đi vào một chiếc lầu ở giữa doanh trại, nhấc điện thoại cố định bấm một dãy số.
“Tướng quân Chachail"
Giọng nói của Tân Chấn vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Chachai không hàn huyên với đối phương mà trực tiếp hỏi thẳng: "Nước Hạ các người mời đoàn lính đánh thuê đâu ra vậy, còn nữa... sao trong tay các người lại có vũ khí tối tân như vậy!"
"Tình hình cụ thể thì tôi vẫn đang điều tra, nhưng Tướng quân Chachai không cần phải lo lắng!"
Tân Chấn trầm ngâm nói: "Lần này quân tiếp viện chỉ có khoảng mười nghìn người, với binh lực của các người, có thể
tiêu diệt bọn chúng mà không tốn chút sức lực nào!"
"Chỉ có mười nghìn người thôi ư? Sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng!"
Chachai cau mày nói: "Cấp dưới của tôi vừa tới báo cáo, ước tính có ít nhất hai trăm nghìn đại quân!"
"Không thể nào!"
Tần Chấn gần như buột miệng phủ nhận: "Tôi chính mắt nhìn thấy chỉ có khoảng người nghìn người. Hai trăm nghìn người đó đâu ra? Thông tin mà cấp dưới của ông tìm hiểu được sai lầm rồi!"
"Hy vọng ông không nói dối tôi!"
Sau khi cảnh cáo một câu, Chachai chủ động cúp điện thoại rồi bước ra khỏi lều, từ xa theo dõi trận chiến.
"Người đâu!"
"Có!"
"Tôi hỏi lại một lần nữa, đối phương thật sự có hai trăm nghìn quân tiếp viện?"
Chachai hỏi lại.
"Thưa tướng quân, tin tức của tổ tình báo chắc chắn là chính xác, trong trận địa của đối phương đột nhiên nhiều thêm mấy chục nghìn ánh lửa đạn, ước tính bảo thủ là hai trăm nghìn người, thậm chí khả năng còn nhiều hơn!"
Người lính kiên quyết trả lời.
Chachai lập tức cau mày.
Ông ta tin chắc rằng thông tin tình báo của cấp dưới mình không sai, nhưng con cáo già Tân Chấn đó lại không có lý do gì mà lừa dối ông ta.
Vậy rốt cuộc vấn đề ở đây là gì?
"Tướng quân, tướng quân..."
Một vị tướng lĩnh hoang mang hoảng loạn chạy tới.
Chachai không hài lòng liếc đối phương rồi nói: "Haru, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh định dọa mọi người chết khiếp à!"
"Tướng quân, xảy ra chuyện không hay rồi, lão khốn Tần Chấn đó lừa chúng ta..."