Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 261: C261: Xin tướng quân hãy suy nghĩ



"Tướng quân, xảy ra việc lớn..."

Một binh lính vội vã vọt vào.

"Con mẹ nó lại xảy ra chuyện lớn gì?"

Bây giờ Chachai chỉ cần nghe thấy hai chữ chuyện lớn, tâm trạng của ông ta cực kỳ tệ.

"Quân của nước Hạ đánh tới!"

Binh lính gần như bật thốt ra.

Cái gì!

Tất cả mọi người ở đây nghe vậy thì biến sắc.

Chachai hỏi: "Có bao nhiêu địch đến đây?"

"Bẩm tướng quân, hình như chỉ có,chỉ có... Một vạn người!" "Mới một vạn?”

Chachai mở to mắt, trên mặt xuất hiện sự khó tin, sau đó ông ta lại vô cùng giận giữ.


Một vạn quân mà dám tấn công đại bản doanh hơn bốn mươi vạn binh lực của ông đây.

Con mẹ nó, đối phương đây là hoàn toàn không để ông ta vào mắt!

"Ầm ầm!" Mọt tiếng nổ, đất rung núi chuyển. "Mẹ kiếp!"

Mấy người Chachai không đứng vững, té ngã hết xuống đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất?"

"Không, không phải! Là tên lửa của quân địch..."

Chachai đứng vững lại, ông ta cho binh lính một bạt tai: "Con mẹ nó, mày trêu tao sao? Đại bản doanh có hệ thống ngăn chặn tên lửa, mày nói xem tại sao tên lửa có thể tấn

công vào được?"

"Tướng quân, tên lửa vừa rồi là tên lửa F19 thế hệ hai, hệ thống của chúng ta hoàn toàn không ngăn chặn được!"

Binh lính khóc không ra nước mắt, hắn giải thích.

Tất cả tướng lĩnh dưới trướng Chachai nghe vậy đều toát mồ hôi này.


Tên lửa F19 thế hệ hai là tên lửa theo dõi tiên tiến nhất trên thế giới, với hệ thống phòng ngự của họ trước mắt hoàn toàn không chặn được.

"Sao nước Hạ lại có vũ khí tiên tiến như vậy!"

Người Haru đã tê rần.

"Bốp!"

Chachai lại cho Haru một cái tát, ông ta nói: "Bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này, nên nghĩ nên làm gì bây giờ?"

"Tướng quân, hay là chúng ta hãy đầu hàng!"

"Cái gì, đầu hàng?"

Hô hấp của Chachai trở nên dồn dập, ông ta cao giọng nói: "Chachai tôi chiến đấu cả đời, chỉ có thể chết trên chiến trường, chứ tuyệt đối không đầu hàng địch!"

"Tướng quân, ngài không suy nghĩ cho bản thân, thì cũng phải suy nghĩ cho binh lính, người nhà bọn họ còn đang chờ bọn họ trở về ăn Tết đó!" ĩ.."

"Xin tướng quân hãy suy nghĩ..."

Mọi người bắt đầu khuyên nhủ.

Chachai đã sớm nghĩ đến chuyện đầu hàng, nhưng vì mặt mũi nên ông ta phải thể hiện dáng vẻ không sợ chết.

Khi ông ta chuẩn bị diễn tiếp, để chứng minh khí thế anh hùng của mình thì...

"Ầm ầm!" Lại là một tiếng nổ. Chachai sợ hãi, ông ta vội vàng khua tay.

"Mau, phái người đến đàm phán với nước Hạ, chúng ta đầu hàng..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.