Miệng Mirhan khẽ nhếch, nhưng lại không nói được nửa từ.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại cười khinh thường, hắn nói: "Cút ngay!"
"Cậu..."
Mirhan còn muốn nói gì đó, bỗng cảm nhận được sát ý, lúc này ông ta nuốt lời định nói vào, xám xịt rời đi.
Hai bên vẫn tiếp tục đánh nhau. Nửa tiếng trôi qua, bên nước Thần Tam đã chết khoảng hơn bảy vạn người, mà chín nhóm lính đánh thuê mới chết chưa đến một nghìn người!
Chachai không thể tin được kết quả này, ông ta một lần nữa hoài nghi những binh lính mình mang đến đều là phế vật.
"Tướng quân, những người đó đều là lính đánh thuê hàng đầu của cáo đen, và sói đói, hơn nữa vũ khí của bọn họ tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều, nếu đánh tiếp, tôi sợ..."
Haru lo lắng nhắc nhở, cuối cùng vẫn không nói ra năm chữ toàn quân bị tiêu diệt.
"Rầm!" Chachai tức giận đá cái bàn trước mặt.
Đánh thì không đánh lại, người ta lại không chịu đàm phán, ông đây có thể làm gì bây giờ!
"Tướng quân, trước mắt chúng ta chỉ có con đường cầu hòal"
"Đúng vậy tướng quân, hãy phái người đi cầu hòa!" "Nếu không thì không kịp nữa..." Vài tên tướng lĩnh tôi một câu ông một câu khuyên nhủ.
Chachai liếc nhìn bọn họ, ông ta nói: "Vậy ai trong số mấy người sẽ đi tìm đối phương cầu hòa?"
Ông ta vừa dứt lời, mấy người vừa lải nhải lập tức ngậm miệng, có người nhìn trần doanh trướng, có người nghịch móng tay, thậm chí còn có người trò chuyện về nội dung tiểu thuyết.
Tóm lại, tất cả mọi người đều làm như không nghe thấy lời Chachai nói.
Dù sao trước đó Mirhan đi nói chuyện, không những không đàm phán thành công, còn vô duyên vô cớ bị người ta đánh vài cái, khi trở về thì trách Chachai vô dụng, lại phải ăn thêm mấy cái tát nữa.
Bọn họ không cảm nhận được sự đau đớn của Mirhan, nhưng bọn họ không muốn trải qual
"Chandrika, ông đi cầu hòal"
Chachai chỉ vào một gã tướng phân phó.
Người kia sợ tới mức rụt cổ, ông ta vội vàng từ chối: "Không được đâu tướng quân, đầu tôi bị chốt an toàn của súng đập vào, tôi cần nghỉ ngơi!"
Chachai lại chỉ vào một tên tướng lĩnh khác: "Hazan, ông đi cầu hòa!"
"A, tôi không được!"
Tên tướng kia run rẩy nói: "Bên dưới của tôi đau, đi lại cũng khó khăn, càng đừng nói đến đi cầu hòa!"
"Vậy ông đi!"
"Tôi cũng không được đâu tướng quân, tôi mắc bệnh Alzheimer, tướng quân vừa nói gì vậy?”
Chachai võ ngực, ông ta ngửa mặt lên trời than: "Ông trời ơi, một đời hào hùng của Chachai tôi, tại sao lại nuôi ra những tên phế vật này, ông trời bất công..."
"Tướng quân, nếu không ngài đích thân đi đàm phán?"
"Ý kiến hay!"
"Tướng quân tài trí mưu lược, chắc chắn có thể đàm phán được với đối phương!"
"Tôi đồng ý, chỉ có tướng quân mới có thể đảm nhiệm được..."
Các tướng lĩnh đều nhất trí, đêu để cử Chachai đích thân làm sứ giả đi đàm phán.
"Khu khụ... Cái đó..."
Chachai bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ông ta nói: "Không phản bản tướng quân không muốn đích thân đi, mà là bản tướng quân đột nhiên cảm thấy cơ thể không khỏel"
Lời này nhận lấy những ánh mắt khinh thường của các tướng sĩ.
Không được thì không được, tại sao lại còn giả làm con sói đuôi to?
Ông là đồ bỏ đi! "Tướng quân, tôi muốn đề cử một người!" Haru đột nhiên ngắt lời.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ta, Chachai hỏi: "Ai? Nói mau?”
"Chiến thần Ma La!"
Haru nói ra bốn từ.
"Tướng quân, tôi cũng đề cử chiến thần Ma Lai"
"Bên tình báo tìm hiểu được tin tức, chủ soái của đám lính đánh thuê này có quen biết chiến thần Ma La, để hắn ta đi đàm phán là thích hợp!"
Lại có mấy người đồng ý phụ họ.
Mắt Chachai sáng lên, gã nói: "Mau gọi Ma La đến đây cho tôi!"
Một lát sau.
Ma La được binh lính dẫn vào trong doanh trướng, trong chớp mắt có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng.
"Ma La, bản tướng quân giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng, nếu cậu không hoàn thành được thì hãy tự sát tạ tội!"
Chachai mở miệng không cho đối phương đường lui. Vẻ mặt Ma La ngây ngốc. Hắn ta chưa làm gì, đã nói những lời đó với hắn ta?
Trong nháy mắt, Ma La suýt bùng nổ...