Vu Giáo chính là tà giáo đầy rẫy tiếng xấu ở nước Hạ, mà Tân Chấn là một người có công, tại sao lại cam tâm tình nguyện gia nhập chứ?
Lợi ích là nguyên nhân số một, còn một nguyên nhân khác là do ông ta bị ép uống cổ độc!
Bây giờ xác nhận Lý Trạch Vũ thật sự có thể giải hết cổ độc giúp mình, Tân Chấn tự nhiên mừng rỡ như điên, lúc này
ông ta mới gật đầu đồng ý: "Cậu có thể bắt đầu hỏi."
"Cái chết của cha mẹ tôi có phải do Vu Giáo gây nên hay không?"
Lý Trạch Vũ gần như là bật ra câu hỏi này.
Trước tiên Tân Chấn gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
"Vậy là có ý gì?"
Lý Trạch Vũ nhíu mày.
"Chắc hẳn cậu biết Trấn Nam Vương chứ?"
Tân Chấn hỏi ngược lại một câu.
Trấn Nam Vương thì tất nhiên Lý Trạch Vũ đã nghe qua.
Sau gia tộc lớn và giàu có nhất Hoàng Thành là đại diện cho đỉnh của kim tự tháp quyền lực, mà Trấn Nam Vương Tề Đông Lâm cùng Trấn Bắc Vương Tào Mãn chính là hai nhà quyền quý đệ nhất hai vùng Nam Bắc nước Hạ!
"Ý ông nói là, cha tôi bị Trấn Nam Vương ám hại?"
Lý Trạch Vũ nhíu chặt mày, cảm thấy đáp án này có chút không tưởng tượng nổi.
Dẫu sao từ trước đến giờ nhà họ Lý bọn họ cùng phủ Trấn Nam Vương cũng có giao hảo, người đang đảm nhiệm vị trí Trấn Nam Vương là Tê Đông Lâm lại là lính cũ của ông nội hẳn, căn bản không có lý do gì để hãm hại cha hắn!
"Khu khụ, hết thảy mọi chuyện thì còn phải nói từ mẹ cậu!"
Tân Chấn ho khan mấy tiếng, lại khạc ra một ngụm máu tươi.
Có thể nhìn ra được, cú đấm vừa rồi của Lý Trạch Vũ đã để lại nội thương không nhẹ cho ông ta.
"Ăn cái này đi!"
Lý Trạch Vũ sợ bộ xương già này nói được một nửa là tắt thở nên vội vàng mò ra một viên thuốc màu đen trơn nhẫn.
Tân Chấn nhận lấy viên thuốc, do dự một lát rồi cũng nuốt xuống.
Bởi vì ông ta biết, nếu Lý Trạch Vũ muốn giết mình thì căn bản không cần phải vòng vo.
Một lát sau, ông ta dần dần cảm nhận được vết thương bên trong cơ thể có chuyển biến tốt.
"Mẹ cậu, Lý Hân Lan vốn là đệ nhất thánh nữ của Vu Giáo, nhưng bởi cảm mến cha cậu mà từ đó phản bội Vu Giáo!"
Tân Chấn chậm rãi nói.
Lý Trạch Vũ hít thở sâu, cũng không cảm thấy bất ngờ quá lớn.
"Mà khi đó đúng lúc Vu Giáo tìm tới Trấn Nam Vương, định khuyên ông ta gia nhập Vu Giáo nhưng lại bị đối phương từ chối mạnh mẽ!"
"Sau nhiều lần trắc trở, Vu Giáo mới chuyển đối tượng, nhắm vào con trai Trấn Nam Vương Tê Kiêu."
"Tê Kiêu cũng không từ chối, tuyên bố chỉ cần Vu Giáo giúp hắn ta làm xong một chuyện là sẽ đồng ý gia nhập!"
Nghe đến chỗ này, Lý Trạch Vũ trầm giọng hỏi: "Tê Kiêu bảo Vu Giáo giết cha tôi?"
"Không tệ!"
Tân Chấn gật đầu kêu: "Mà lý do Tê Kiêu muốn giết cha cậu... lại nắm trên người mẹ cậu!"
"Tê Kiêu ái mộ mẹ tôi, cho nên muốn Vu Giáo thay mặt hắn ta diệt trừ cha tôi?"
Trên người Lý Trạch Vũ dần dần tỏa ra một sự tức giận ngút trời
"Chính là như vậy." Tân Chấn thổn thức kêu: "Mẹ cậu phản bội Vu Giáo vốn cũng đã là tội chết, vì vậy Vu Giáo rất vui vẻ đồng ý điều kiện của Tê Kiêu."
"Vậy còn nguyên nhân cái chết của mẹ tôi? Chỉ sợ cũng có liên quan đến Vu Giáo!"
Lý Trạch Vũ tức giận đến mức bật cười. Tân Chấn lại gật đầu thừa nhận: "Mẹ cậu thì rõ ràng rất sợ
hãi Vu Giáo, sau khi cha cậu chết, có lẽ để không dính líu đến cậu nên mới lựa chọn tự sát!"
"Tất cả bọn Vu Giáo đều đáng chết, Tê Kiêu cũng nên chết, bọn họ nhất định phải chết!"
Đôi mắt Lý Trạch Vũ đỏ như rướm máu, ý giận ngút trời khiến hắn nhìn như sắp đại khai sát.
Tân Chấn không khỏi lặng lẽ run cầm cập. "Đại hộ pháp Vu Giáo đang ở đâu?"
Lý Trạch Vũ hờ hững hỏi.
"Cổ độc trong cơ thể tôi..."