Rời khỏi sân bay quân khu, Lý Trạch Vũ cũng không trở về nhà họ Lý mà đến phủ Long Chủ cùng Tô Cẩn Hoa.
Hai người ở trong thư phòng cả một buổi chiều, không ai biết bọn họ trò chuyện cái gì, chỉ biết khi hai người rời khỏi thư phòng, trên mặt người nào cũng có nụ cười nhẹ nhàng.
"Lão Tô, không cần đưa tiễn!"
Lý Trạch Vũ khoát tay.
Tô Cẩn Hoa vẫy vẫy tay, nói: "Có thời gian thì cứ tới chỗ tôi ngồi một chút."
"Không thành vấn đề."
Lý Trạch Vũ xoay người rời khỏi phủ Long Chủ.
Một chiếc L5 mới tinh gắn cờ đỏ đã đậu sẵn bên ngoài phủ hồi lâu, trên ghế lái và ghế phụ kế bên chính là Cẩu Phú
Quý và Vật Tương Vong.
"Thiếu gia, anh thật là trâu bò, âm thầm làm một chuyện kinh thiên động địa!"
"Thiếu gia, anh chắc chăn là tấm gương mẫu mực của eml"
"Thiếu gia, em đã đặt sẵn với mama Tang ở Phong Tuyết Lâu rồi..."
"Dừng lại!"
Lý Trạch Vũ đưa tay ngắt lời: "Đi Tuyên Thành!" "Hả?"
Cẩu Phú Quý ngớ người, kinh ngạc nói: "Thiếu gia, anh không chơi người mẫu trẻ nữa sao?"
"Bụp!" Vật Tương Vong thưởng cho hẳn một quả hạt dẻ: "Cậu cũng ghê gớm nhỉ, mấy cô người mẫu trẻ đó sao có thể so được với Thiếu phu nhân?" “Đúng đúng đúng, là do tôi lỡ lời!"
Cẩu Phú Quý chợt hiểu ra.
"Hai cậu mà còn ồn ào ầm ï nữa, có tin tôi ném cả hai ra ngoài hay không?"
Lý Trạch Vũ nói xong, chiếc xe yên tĩnh lại trong nháy mắt. Lần này một nhóm ba người không ngồi máy bay, mà chạy sáu bảy tiếng trên đường cao tốc, lái xe thẳng đến Tuyên Thành.
Lý Trạch Vũ thừa dịp này ngủ trên xe một giấc, khi tỉnh lại đã tinh thần sung mãn.
Khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Trần Thanh Tuyết ngồi trên ghế làm việc, nhìn có hơi lơ đễnh.
"Gót két!"
Trần Thanh Dao đẩy cửa vào: "Chị, chị thật sự phải coi chừng!"
Cô gái nhỏ tiến đến, nói một câu mà Trần Thanh Tuyết không nghĩ đến.
"Chị cần phải coi chừng cái gì?"
"Coi chừng anh rể bị người phụ nữ khác cướp đi đó!"
Trần Thanh Dao nghiêm mặt: "Em mới từ tập đoàn Long Thịnh về này, chị có biết em vô tình nghe được cái gì không?"
"Nghe được cái gì?" Trần Thanh Tuyết bỗng nhiên trở nên khá lo lảng.