Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 282: C282: Lý thiếu gia



Chiếc Maserati phóng đi như một con ngựa hoang, chạy với tốc độ không dưới 200km/h.

Điều khoa trương hơn nữa là Lý Trạch Vũ thỉnh thoảng lại thả trôi vô lăng trong chốc lát, Mộc Hằng Sinh già cả suýt nữa bị doạ chết ngất!

Cuối cùng, họ tới núi Nga Mi trước khi trời sáng.

Hành trình mạo hiểm này rốt cuộc cũng kết thúc.

“Khụ... Oẹ...”

Mộc Hãng Sinh vừa xuống xe đã nôn oẹ, hai chân run rẩy.

Lý Trạch Vũ cười khinh bỉ: “Nhìn bộ dạng vô dụng của ông kìa”

Mộc Hăng Sinh xua tay, nói cậu tự lên núi đi.”

, tôi không khoẻ

Người này vốn không muốn dây dưa với tên xấu xa kia, ông ta tranh thủ lấy cớ cơ thể mệt mỏi khó chị để phủi bỏ tráhc nhiệm.

Nhưng Lý Trạch Vũ sao có thể cho ông ta toại nguyện. “Xoẹt” một tiếng, hắn rút kiếm Trường Thiên ra khỏi vỏ, một

luồng ánh bạc lạnh lẽo lập tức loé lên.

“Tôi cảm thấy tình trạng sức khoẻ của ông không thành vấn đề, ông thử nói xem?”


“Không thành vấn đề, chắc chẳn là không thành vấn đề!” Mộc Hãng Sinh trở mặt ngay lập tức, võ ngực đảm bảo:

“Tôi có thể leo một hơi lên núi Nga Mi, hoàn toàn chẳng cần nghỉ lấy hơi gì cả...”

Trên đỉnh Nga Mi.

Người của các đại môn phái quây kín cổng phái Nga Mi, chật như nêm cối.

Người đại diên cho tam đại thánh địa tiến lên trước.

A Di Đà Phật!”

Hoà thượng Giác Trí chắp tay trước ngực, nói: “Sư thái Diệt Tình, nghe nói đệ tử Tê Tê Tiên Nhi của quý phái chính là dư nghiệt Vu giáo năm xưa may mắn trốn thoát được, không biết chuyện này có phải thật chăng?”

“Chớ ăn nói bậy bại”

Sư thái Diệt Tình ung dung đáp: “Tôi đã nói Tề Tiên Nhi là đệ tử phái Nga Mi tôi, tuyệt đối không phải dư nghiệt Vu giáo, rõ ràng là có kẻ bất chính nào đó đang muốn hãm hại phái Nga Mi của tôi!”

“Diệt Tình lão ni, bà cho rằng nếu không nắm được bằng. chứng thì cả đám người chúng tôi có ăn no rửng mỡ, đi suốt đêm tới phái Nga Mi của bà hay không?

Trương Bách Khâm hừ lạnh, cười mỉa mai.

“Láo xược!”


Ni cô Tuệ Anh quát, nói với vẻ bất mãn: “Trương Bách Khâm, ngay cả phụ thân cậu là Thanh Phong đạo nhân, khi gặp sư phụ tôi cũng phải kính cẩn gọi một tiếng “tiền bối”. Một tên nhãi ranh miêng còn hôi sữa như cậu vậy mà lại không có giáo dục như thế!”

“Cô nói ai không có giáo dục?”

Trương Bách Khâm giận tím mặt.

Ni cô Tuệ Anh không cam lòng yếu thế: “Tôi nói cậu đấy!”

“Khốn kiếp!”

Trương Bách Khâm thẹn quá hoá giận, hô: “Bắt ả tiện nhân kia cho tôi!"

Thân là thiếu chủ của một trong tam đại thánh địa, anh ta có đủ tư cách để phách lối làm càn.

Làm sao anh ta có thể chịu được việc bị mảng “không được giáo dục” trước mặt các phái trong giới võ lâm?

“Wèo...

Cự Vân Tử - một người trong đạo môn thất tử tung người vọt lên.

Ni cô Tuệ Anh hoàn toàn không sợ hãi, lập tức đứng lên nghênh địch.

“Phich!”

Đôi bên cùng đánh một chưởng, cùng lùi mấy bước về sau.

“Keng kengl”

Sau đó hai người lần lượt rút bội kiếm.

“Dừng tay!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.