Mộc Hằng Sinh rơm rớm nước mắt, lão ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay vẫn luôn cô độc một mình, mãi mới nhận một người có tài làm đệ tử, thế mà không ngờ thầy trò lại không có chung suy nghĩ với nhau, cuối cùng mỗi người mỗi nẻo.
Nhưng từ nay về sau đã khác rồi.
Lão ta đã có chỗ dựa, hơn nữa còn là một chỗ dựa hơi bị trâu bò!
Cảm giác thế này thật là quá xá đất!
"Lý thiếu yên tâm, họ Mộc này xin thề, từ này về sau chắc chắn sẽ hết lòng vì ngài, chết cũng không từ!"
Mộc Hằng Sinh giơ ba ngón tay lên, lập lời thề son sắt: "Nếu như làm trái tôi sẽ chết không được tử tế."
"Thôi đi, mấy kiểu thề thốt thế này có quỷ mới tin."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, cười gượng nói: "Ông có trung thành hay không, thiếu gia đây có thể tự cảm nhận được."
Mộc Hằng Sinh gật đầu, thầm ra quyết định sẽ dùng hành động để chứng minh lời thề của mình.
"Tiên Nhi, may mà có Lý thiếu hiệp, con mới có thể bình yên vượt qua nguy hiểm lần này."
Sư thái Diệt Tình chân thành nói: "Cho dù sau này có ra sao, cũng không được quên công ơn của Lý thiếu hiệp, đã biết chưa?”
"Vâng, đệ tử xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ."
Ngay sau đó Tề Tiên Nhi cũng chân thành cúi người hành lễ với Lý Trạch Vũ: "Nếu như sau này cần dùng đến tôi, thì cứ việc lên tiếng."
"Khụ khụ" Lý Trạch Vũ hắng giọng, cười khà khà: "Không dám không dám." "Lý thiếu hiệp."
Sư thái Diệt Tình tiến lên mấy bước, nói: "Bần ni vẫn còn có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."
Nếu đã biết là một yêu cầu quá đáng, thế còn nói làm cái gì?
Lý Trạch Vũ lẩm bẩm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Sư thái có gì hãy nói đi, đừng ngại."
"Là thế này, Lý thiếu hiệp cũng biết mấy hôm nữa là đến đại hội võ lâm mười năm một lần, bần ni muốn mời Lý thiếu hiệp đại diện cho phái Nga Mi đi tham gia."
Sư thái Diệt Tình nói ra mục đích của mình.
Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lý Trạch Vũ, bà có thể chắc chắn rằng nếu như người ngày tham gia đại hội võ lâm, nhất định sẽ là người đứng đầu.
Đó không phải là điều bất ngờ gì!
Mà nếu như Lý Trạch Vũ đại diện cho phái Nga Mi giành được vị trí dẫn đầu, thế thì địa vị của phái Nga Mi trong giang hồ cũng sẽ lên như thuyền gặp nước, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ mà đến gia nhập tông môn.
Vinh quang của Nga Mi, nằm trong tầm tay!
"Sư thúc tổ, không được đâu."
Bạch Tố Y vội vàng cắt ngang lời bà, đồng thời âm thầm trừng mắt với sư thái Diệt Tình.
Lý Trạch Vũ chính là sư thúc tổ của Tiêu Dao cung, nếu như tham gia đương nhiên cũng phải là đại diện cho Tiêu Dao cung, sư thái Diệt Tình có khác gì đang đào chân tường nhà khác đâu.
"Là bần ni đã nói sai rồi.". Truyện Việt Nam
Sư thái Diệt Tình áy náy nói.
Bà biết mình làm như vậy không ổn thỏa, nhưng bà ấy cũng chẳng còn cách nào khác.
Phái Nga Mi ngày càng đi xuống, bà thật lòng cũng chỉ muốn nhìn thấy phái Nga Mi lớn mạnh trước khi mình ra đi mà thôi.
Mà đại hội võ lâm lần này sẽ là hi vọng duy nhất. "Lý thiếu hiệp."
Ni cô Tuệ Anh chắp tay hành lễ: "Nếu như anh đồng ý đại diện phái Nga Mi chúng tôi tham gia đại hội võ lâm, thì toàn phái Nga Mi chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa này."
"Lý thiếu hiệp xin hãy đồng ý."
"Xin Lý thiếu hiệp hãy đồng ý."
“Cộp cộp...
Đệ tử phái Nga Mi lục tục quỳ xuống.
Bạch Tố Y ở bên cạnh cũng ngây người.
Hành động này của phái Nga Mi chính là đang lấy đạo nghĩa ra để ép buộc, nếu như Lý Trạch Vũ không đồng ý thì sẽ thành người có tội!
Điều này khiến cô ấy rất không vui.
"Sư thái, bà cũng biết tôi là sư thúc tổ của Tiêu Dao cung mà, nếu như đại diện cho phái Nga Mi tham gia đại hội võ lâm, thế thì sẽ rất lúng túng."
Lý Trạch Vũ khéo léo từ chối.
Sư thái Diệt Tình thở dài một hơi, không còn cách nào đành phải chấp nhận sự thật.
"Nhưng mà..."