Thời gian trôi qua, đại hội võ lâm mười năm một lần sắp được tổ chức.
Hôm nay Lý Trạch Vũ đang đánh bài trong bộ phận an ninh thì đột nhiên nhận được thông báo từ Bạch Tố Y, vì thế chuẩn bị lên đường đến Long Hổ Sơn.
"Phú Quý, hai người chuẩn bị một chút, tôi đưa hai người đi học hỏi kiến thức thế giới."
Nói xong thì Lý Trạch Vũ đứng dậy đi về văn phòng tổng tài.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhìn nhau.
"Thiếu gia muốn đưa chúng ta đi đâu nhỉ?"
Cẩu Phú Quý hỏi trước.
Vật Tương Vong lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Hai người nghĩ mãi cũng không ra. Dù sao xét về kiến thức và sự từng trải thì bọn họ có thể hơn người bình thường mười mấy con phố, nhưng theo ý của Lý Trạch Vũ, bọn họ như đồ nhà quê chưa hiểu việc đời vậy!
Cùng lúc đó, Lý Trạch Vũ đã đi thang máy lên văn phòng tổng tài.
Trần Thanh Tuyết đang xem xét tài liệu trên bàn làm việc thì thấy hắn đi vào, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Tôi phải ra ngoài mấy ngày nên đến đây báo cho cô một tiếng." Lý Trạch Vũ nói.
Trần Thanh Tuyết khế nhíu mày: "Anh muốn đi đâu?"
"Đến Long Hổ Sơn!"
Lý Trạch Vũ cũng không giấu giếm, thật thà nói về dự định của mình. "Có nguy hiểm không?"
Thứ Trần Thanh Tuyết quan tâm chính là cái này.
Lý Trạch Vũ tự tin cười: Một chút nguy hiểm cũng không có!" Nghe vậy, sắc mặt Trần Thanh Tuyết mới thoải mái hơn một chút. "Đi đây!"
Lý Trạch Vũ phất tay định rời đi.
"Khoan đã"
Trần Thanh Tuyết đột nhiên nói: "Có phải anh quên gì không?” Nói xong, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên.
Lý Trạch Vũ cũng đoán được suy nghĩ của đối phương nên đi đến trước mặt Trần Thanh Tuyết, cúi đầu hôn cô.
"Tôi chờ anh quay về." Trần Thanh Tuyết cúi đầu nói nhỏ.
Lý Trạch Vũ không ngờ, lần đầu gặp dáng vẻ như con chim nhỏ nép vào lòng người của nữ tổng tài lạnh lùng này!
Tình yêu thật tuyệt vời! Sự quyến rũ của hắn cũng rất mạnh! Một lát sau.
Hai người Cẩu Phú Quý lái xe xuống dưới nhà, Lý Trạch Vũ vui vẻ, thoải mái lên xe.
"Thiếu gia, chúng ta đi đâu?" "Long Hổ Sơn..." Long Hổ Sơn, Đạo môn.
Họ có thể thấy rất nhiều đệ tử đang bận rộn ở khắp nơi, không khí náo nhiệt như đón tết.
Trương Bách Khâm ngậm một cọng cỏ đuôi chó, xung quanh có vài tên tiểu đệ tâm phúc.
"Thiếu chủ, ngài nói xem, tiểu tạp toái nhất định sẽ đến sao?" Một người đàn ông mũi khoằm hỏi.
Trên mặt Trương Bách Khâm treo nụ cười giêu cợt: "Tốt nhất hắn đừng đến. Nếu hắn đến, tôi sẽ giải quyết hết nợ mới, nợ cũ với hắn!"
"Thiếu chủ định đối phó với tên kia như thế nào?”
Một đệ tử khác hỏi.
"Bổn thiếu chủ đã nghĩ kỹ rồi!"
Trương Bách Khâm cười nói: "Không phải hắn bắt tôi ăn mười cái màn thầu sao, tôi sẽ khiến hắn ăn một trăm cái. Ngoài ra, hắn đánh tôi thành đầu heo trước các anh hùng thiên hạ, tôi cũng đánh hắn thành đầu heo!"
"Thiếu chủ anh minh!"
"Thiếu chủ thật thông minh..."
Hai tên tay sai lần lượt nịnh hót.
Trương Bách Khâm thì vô cùng đắc ý.
"Thiếu chủ, thiếu chủ..."
Đúng lúc này, một nữ đệ tử chạy đến.