Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 307: C307: Đúng rồi sư phụ



"Anh hùng ở mọi nẻo đường rối rít đi Ngọc Môn Quan, trong đó bao gồm cả những người từ ba đại thánh địa!"

"Nhưng mà lấy được tin tức này không chỉ có nhân sĩ chính phái mà còn có rất nhiều tà ma ngoại đạo cũng lần lượt tới, một trận tai họa lớn cũng vì vậy mà kéo tới."

"Có lẽ con cũng từng nghe nói đến Vô Tình Thần cung rồi đúng không?”

Đạo sĩ Vân Trung hỏi ngược lại.

Đạo sĩ Bạch Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Suốt mười mấy năm, Vô Tình Thần cung được cho là thế lực tà đạo bậc nhất, họ có quan hệ hợp tác với các đại quân phiệt, thế lực rộng mở khắp cả nước.

Cung chủ Hách Liên Vô Tình của Vô Tình Thần cung lại là cao thủ tà đạo bậc nhất.

Tự cổ chí kim, tà không thắng chính.

Mạnh như Vu giáo mười mấy năm trước, nhân sĩ chính đạo ở giang hồ đã liên hiệp với nhau vẫn có thể thu dọn bọn họ.

Nhưng Hách Liên Vô Tình đơn giản là một yêu quái, sự xuất hiện của tên đó đã trực tiếp phá vỡ cách nói này.


Tên đó thống lĩnh Vô Tĩnh Thần cung suốt mười mấy năm, có thể nói đây là những ngày đen tối nhất đối với nhân sĩ chính đạo, bị người ta chèn ép đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

"Hách Liên Vô Tình cũng tới Ngọc Môn Quan." Đạo sĩ Vân Trung nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Lúc ấy đã định sẵn sẽ xảy ra một trận tai họa lớn, Thiền Lâm tự, Đạo Môn và Tiêu Dao cung coi như Tam đại

thánh địa của võ lâm, tự nhiên cũng không thể bỏ mặc không quan tâm!"

"Đại sư Nhất Trinh của Thiền Lâm tự, còn cả sư tổ của con và Ngọc Cung chủ mới nhậm chức Tiêu Dao cung, ba người cùng nhau chạy tới Ngọc Môn Quan."

"Không ngoài dự đoán, ba người và Hách Liên Vô Tình đã mở ra một trận chiến ác liệt kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu!"

"Mặc dù Hách Liên Vô Tình là tà ma ngoại đạo nhưng không thể phủ nhận thiên phú võ đạo của tên đó quá mạnh mẽ, cho dù là sư tổ của con với hai vị tiền bối kia liên thủ với nhau cũng không thể chiếm một chút ưu thế nào trong tay tên đó!"

"Hai bên đại chiến suốt hai ngày một đêm! Có lẽ Hách Liên Vô Tình không muốn lãng phí thời gian, vì thế không có ý định đánh nhau nữa, tên đó mang theo Ngự Long thần công trong Thạch Thiên Lâu bỏ trốn!"

"Sư tổ, ba người họ đều biết rằng nếu như để cho Hách Liên Vô Tình luyện thành công Ngự Long thần công, thiên hạ sẽ không có ngày nào yên tĩnh nên chỉ có thể cố hết sức đuổi theo!"

"Không ai ngờ rằng sau ngày hôm đó, sư tổ của con, ba người họ và Hách Liên Vô Tình không còn xuất hiện nữa..."

Nói xong một lèo những thứ này, trong lòng đạo sĩ Vân Trung cảm thấy trăm mối ngổn ngang, thở dài.

Đạo sĩ Bạch Vũ trầm ngâm hỏi: "Sư phụ, so với tin tức sư tổ hay họ còn sống, thật ra thì ngài lo Hách Liên Vô Tình còn sống trên đời hơn đúng không?"

Đạo sĩ Vân Trung im lặng gật đầu.

Nếu như đạo sĩ Vô Trần vẫn còn tồn tại trên thế giới này, đương nhiên là ông ấy vô cùng vui mừng.

Nhưng nếu như Hách Liên Vô Tình còn sống trên đời này thì chắc chắn toàn bộ võ lâm, thậm chí là toàn bộ bách tính thiên hạ sẽ gặp tai họa!

Cho nên ông ấy mới có thể kích động như vậy! "Sư phụ, nếu như... Đệ tử nói nếu như!"

Đạo sĩ Bạch Vũ nghiêm trọng nói: "Nếu như Hách Liên Vô Tình thật sự còn sống trên đời thì chúng ta nên làm thế nào?”


"Cái này...Cái này... Đạo sĩ Vân Trung do dự.

Ông ấy đơn giản là chưa từng nghĩ đến vấn đề này nên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào!

"Sư phụ, ngài cũng đừng lo lắng quá, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng!"

Đạo sĩ Bạch Vũ an ủi: Huống chỉ thực lực ngày nay của sư phụ ngài không yếu hơn sư tổ năm đó chứ? Cho dù tên Hách Liên Vô Tình kia thật sự còn sống, võ lâm chính đạo chúng ta lại liên hiệp với nhau, ai thắng ai thua vẫn còn là một ẩn sốt"

"Haizzz, hy vọng là vậy!"

Đạo sĩ Vân Trung lại thở dài.

Mặc dù quả thực thực lực của ông ấy mạnh hơn đạo sĩ Vô Trần năm đó nhưng nếu như Hách Liên Vô Tình còn sống, đã nhiều năm như vậy, e rằng công lực của đối phương đã đạt đến cảnh giới đáng sợi

Thật sự ông ấy không có chút lòng tin nào.

"Đúng rồi sư phụ!"

Đột nhiên đạo sĩ Bạch Vũ bối rối.

Đạo sĩ Vân Trung tức giận nói: "Người đã hơn trăm tuổi rồi mà còn hấp tấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"


"Sư phụ tha tội, nhất thời đệ tử quá kích động."

Đạo sĩ Bạch Vũ ngượng ngùng cười nói.

Đạo sĩ Vân Trung liếc ông ấy, hỏi: "Con vừa muốn nói gì?"

"Sư phụ, đệ tử muốn nói đến người Lý Trạch Vũ này!"

"Lý Trạch Vũ?"

Đạo sĩ Vân Trung nheo cặp mắt.

Đạo sĩ Bạch Vũ nghiêm túc nói: "Lúc trước con nghe Thanh Phong nói rằng người này mới khoảng hai mươi tuổi, lại có thể đánh bại cường giả cảnh giới Tông Sư chỉ bằng một chiêu, không thể khinh thường cậu ta được!"

"ý của con là?"

Dường như đạo sĩ Vân Trung nghĩ tới gì gì đó, nhất thời ánh mắt sáng lên...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.