Cẩu Phú Quý sững sờ nói: "Thiếu gia, thánh nữ của Tiêu Dao cung gọi anh là gì vậy?”
"Hình như gọi thiếu gia là Sư thúc tổ!"
Vật Tương Vong mở to cặp mắt.
"Khụ khụ”"
Lý Trạch Vũ hắng giọng, hãnh diện nói: "Bổn thiếu và cung chủ của Tiêu Dao cung là đồng môn, đáng lẽ họ gọi tôi là sư thúc tổi"
"Ð*m*" "Ð* m*"
Cẩu Phú Quý và Cẩu Tương Vong gần như đồng thời nói "Ð* m*", ngay sau đó hai người nhìn về phía Lý Trạch Vũ với ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
"Thiếu gia, em đối với ngài thật là trung thành và tận tụy, ngài ăn thịt nhớ để lại cho em miếng canh nhé!"
"Thiếu gia, mặc dù dưa chín ép không ngọt nhưng vẫn giải khát, anh hiểu ý của em chứ..."
Cả hai nhìn các nữ đệ tử oanh oanh yến yến của Tiêu Dao cung, suýt nữa ch ảy nước miếng ra khỏi miệng.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn hai người, thấp giọng nhắc nhở: "Có thể có chút khí phách được không, đang có rất nhiều người ở đây, có thể đừng làm mất mặt tôi được không!"
Lúc này, Cẩu Phú Quý và Cẩu Tương Vong mới cố tỏ vẻ nghiêm trang, rất tự nhiên giới thiệu lẫn nhau với các nữ đệ tử bên cạnh.
"Người đẹp, tôi tên là Cẩu Phú Quý, sư thúc tổ của các cô là thiếu gia nhà chúng tôi, có thể thêm Wechat được không?"
"Người đẹp, tôi đã từng học một chút thuật bói toán với sư thúc tổ của các cô, tôi thấy ấn đường của cô, e rằng mấy ngày sắp tới sắp có họa đổ máu. Buổi tối cô tới phòng của tôi, tôi có thể giúp cô xóa bỏ một ít tai họa ngầm..."
Lý Trạch Vũ không nói nên lời với hai tùy tùng.
Nào giống anh, từ trước tới giờ không cần đi tán gái, đều là các cô ấy chủ động tới cua anh!
Làm người sao lại có sự chênh lệch lớn đến thết
"Chắc hẳn vị này là Lý Trạch Vũ, Lý thiếu hiệp đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
Đạo sĩ Thanh Phong chắp tay làm lễ, thái độ vô cùng lịch sự. "Chưởng giáo Thanh Phong khách khí rồi."
"A di đà phật, bần tăng là Viễn Đức của Thiền Lâm tự, hân hạnh được gặp Lý thí chủ!"
"Phương trượng Viễn Đức khách khí rồi!"
Lý Trạch Vũ lần lượt bắt tay với đạo sĩ Thanh Phong và phương trượng Đức Viễn, như thể cấp trên thăm hỏi cấp dưới vậy.
"Lý thiếu!"
"Lý thiếu!"
Tổng đốc của Cán Phàn Triệu Minh Toàn và thành chủ Ưng thành cũng tiến lên chào hỏi.
Lý Trạch Vũ đều biết hai người là người dưới quyền của nhà họ Lý, thân thiện gật đầu.
"Lý thiếu hiệp, tôi là Lệnh Hồ Bác của phái Hoa Sơn!" "Lý thiếu hiệp, tôi là Tống Thành Công của phái Tuyết Sơn!" "Lý thiếu hiệp, tôi là phái Điểm Thương..."
Những môn phái khác cũng muốn có một mối quan hệ bền chắc với anh hùng thiếu niên Lý Trạch Vũ này, từng người tới chào hỏi.
Lý Trạch Vũ thấy người ta nể mặt như vậy, tự nhiên cũng đáp lễ từng người một.
Trương Bách Khâm đứng một bên nhìn Lý Trạch Vũ vô cùng huênh hoang, vừa hâm mộ lại vừa tức giận, móng tay gần như cắ m vào trong da thịt.
Đặc biệt là khi thất Bạch Tố Y và người đẹp nhất võ lâm Cung Nghê Thường, ánh mắt của hai cô gái chưa từng rời khỏi người Lý Trạch Vũ, anh ta càng ghen tị!
Tuy nhiên không một ai chú ý tới phái Thanh Thành ở phía xa lại không có ý định muốn có quan hệ bền chắc với Lý Trạch Vũ.
Ánh mắt của chưởng môn Lục Hoành như bò cạp, sắc mặt u ám. Ở bên cạnh là một người đàn ông trên mặt đây nếp nhăn và trông cực kỳ già
nua, nhìn qua vẻ mặt rất kiêu ngạo như thể trời sập xuống cũng không cúi người xuống một chút.
"Sư tổ."
Lục Hoành cúi đầu hành lễ, sau đó chỉ vào Lý Trạch Vũ giới thiệu: "Võ l@m hội vào ngày mai, con sẽ nghĩ cách để sư tổ ngài và tên nhóc kia giao đấu, đến lúc đó hy vọng sư tổ có thể diệt trừ cậu ta!"
Ông cụ khế gật đầu, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến trên người Lý Trạch Vũ, trầm giọng hỏi: "Kia chính là tên nhóc giết Kinh Vân?"
"Sư tổ nói không sai, chính là cậu ta!" Khóe miệng Lục Hoành nhếch lên nụ cười lạnh.
Tả Kinh Vân không chỉ là đại đệ tử của phái Thanh Thành, đồng thời gã còn là cháu bốn đời của sư tổ Tả Thiên Thu!
Ở trong mắt ông ta, Lý Trạch Vũ đã là một người chết! Cho nên hoàn toàn không cần phải đi kết giao với một người chết! "Đã như vậy, cần gì phải chờ đến ngày mai?"
Trong khi nói chuyện, Tả Thiên Thu bước từng bước tới chỗ Lý Trạch Vũ.
Lục Hoành khẽ nhíu mày.
"Tên tiểu quỷ Lý Trạch Vũ, cậu tự kết thúc hay là để lão phu tiễn cậu một đoạn?"
Tả Thiên Thu hô lớn đầy ngang ngược.
Nghe vậy, vốn dĩ Lý Trạch Vũ vẫn đang trò chuyện với mọi người chợt hiện sát ý...