Tuy đức lão Tả Thiên Thu của phái Thanh Thành đã thoái ẩn mấy chục năm, nhưng địa vị của ông ta trên giang hồ vẫn rất vững chãi, không cho phép bất cứ kẻ nào xem thường.
Hiện tại, khi thấy vị tiền bối này có vẻ rất thù địch Lý Trạch Vũ, mọi người thật sự nghĩ hoài cũng không ra lý do.
“Tiên Nhi, Lý thiếu hiệp có mâu thuẫn gì với phái Thanh Thành sao?” “Chuyện này đồ nhi không biết ạ.” Tê Tiên Nhi lắc đầu, tỏ ý không biết rõ, trong mắt cũng ánh lên vẻ lo âu.
“Lão thất phu chui từ đâu ra mà dám bất kính với thiếu gia bọn tôi như vậy hả, thích chết có đúng không?”
Vật Tương Vong vén tay áo lên, như thể chỉ cần Lý Trạch Vũ hạ lệnh, gã sẽ lập tức cầm hai thanh dao bổ dưa xông lên, chém chết Tả Thiên Thu.
So với Vật Tương Vong thì trông Cẩu Phú Quý cẩn trọng hơn nhiều, hắn đã nhận ra Tả Thiên Thu không phải hạng tầm thường, bèn từ tốn móc khẩu súng lục để bên hông ra, đồng thời mở chốt an toàn.
“Đồ vô liêm sỉ, vậy mà lại dùng vũ khí nóng!”
Lục Hồng dẫn theo mười mấy tên đệ tử phái Thanh Thành lao tới.
“Không phục hả?”
Cẩu Phú Quý cười khẩy: “Đừng nói là súng, có gan thì mau báo tên họ, ông đây sẽ tức tốc phái vài chiếc xe tăng tới san bằng tông môn chúng mày.”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên vô cùng, không ít người không kiềm được mà thảng thốt hít sâu một hơi.
“Lão phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Tả Thiên Thu phái Thanh Thành đây. Để lão phu chống mắt lên xem cậu có thể làm gì được lão?”
Khí thế của Tả Thiên Thu không hề sụt giảm, còn ngang ngược chỉ thẳng mặt Lý Trạch Vũ, nói: “Ngoài ra, hôm nay lão phủ nhất định phải giế t chết thằng quỷ. nhỏ này, có ai dám phản đối không?”
“Làm càn!”
Bạch Tố Y lạnh lùng quát, rồi buông lời cảnh cáo: “Phái Thanh Thành các ông tính trở mặt thành thù với Tiêu Dao cung bọn tôi sao?”
Thấy Tiêu Dao cung đứng ra làm chỗ dựa cho Lý Trạch Vũ, Lục Hồng cau mày bật dậy.
Suy cho cùng, chênh lệch giữa phái Thanh Thành và Tiêu Dao cung không hề nhỏ.
“Ha ha ha...”
“Bé con à, muốn mượn danh Tiêu Dao cung để dọa lão phu hả? Vô ích thôi!”
Tả Thiên Thu cất tiếng cười càn rỡ, khinh thường nói: “Không tin thì về hỏi Ngọc Phượng Hoàng xem đã bao giờ lão phụ sợ mấy người chưa?”
Không thể phủ nhận một điều vị đức lão phái Thanh Thành ngạo mạn thật, nhưng thực lực và bối phận của người ta cũng chình ình ở đó, đương nhiên là có tư bản để mà càn rỡ.
Đạo sĩ Thanh Phong nhấc chân bước ra, ôm quyền nói: “Tả tiền bối, có phải giữa ông và Lý thiếu hiệp có hiểu lầm gì không?”
Tả Thiên Thu khoát tay, nói: “Chưởng giáo Thanh Phong à, đáng lý ra hôm nay tôi không nên diễu võ giương oai ngay tại Đạo môn của anh, nhưng thằng nhãi này và tôi có mối thù không đội trời chung, thế nên mong chưởng giáo Thanh Phong thứ lỗi cho tôi! “
Mặt mày đạo sĩ Thanh Phong sa sầm. Dù sao chỗ này cũng là sân nhà của ông ấy nên chỉ mong có thể giải quyết êm xuôi chuyện giữa hai người, nào ngờ Tả Thiên Thu lại bày ra dáng vẻ nhất định sẽ không bỏ qua, làm ông ấy thấy hơi khó xử.
“A di đà phật. “
Hòa thượng Đức Viễn chắp hai tay, khuyên bảo: “Nhưng Tả thí chủ à, oan oan tương báo bao giờ...”
“Thằng nhãi Đức Viên kia, bớt giảng đạo lý trước mặt lão phu đi, lúc lão phu trao đổi phật hiệu với sư phụ của cậu, tức hòa thượng Tố Nhân thì cậu còn chưa ra đời đâu!”
Có thể nói, hai chữ “Cuồng vọng” đã được Tả Thiên Thu tái hiện lại vô cùng nhuần nhuyễn.
Tới cả Tam đại thánh địa như Tiêu Dao cung, Đạo môn và Thiền Lâm tự mà ông ta cũng chẳng thèm nể mặt nể mày gì cả.
“Phái Thanh Thành đúng không?”
“Tốt, tốt lắm!”
Lý Trạch Vũ nấy giờ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
“Nhãi ranh, hôm nay lão phu sẽ để mày chết trong minh bạch!”
Tả Thiên Thu trừng mắt nhìn hắn đầy tàn nhẫn, đặng nói: “Tả Kinh Vân chính là chắt của lão phu, mày dám giết chắt của lão, thế nói xem có phải hai chúng ta không đội trời chung không?”
“Hóa ra là vậy.”
Lý Trạch Vũ bình thản đáp lời: “Nếu thế thì quả nhiên giữa hai ta có mối thù không thể nào hóa giải được rồi.”
“Mày biết vậy thì tốt!” Tả Thiên Thu hăng hái nói tiếp: “Nếu mày tự kết liễu, may ra sẽ được chết thoải mái, nhưng một khi chờ lão phu ra tay, sợ là mày sống không nổi, chết không xong đấy.”
“Bổn thiếu cũng tặng lại cho ông một câu.”
Nghe đến đây, Lý Trạch Vũ chẳng những không sợ, còn nở nụ cười khinh miệt: “Đến giờ ông lãnh cơm hộp rồi!”