Dưới sự nỗ lực của mười mấy tên đệ tử Đạo môn, chỉ trong nửa giờ đã dựng xong một võ đài.
"Ký giấy sinh tử, kết cục xem ai sống ai chết, chẳng những phân cao thấp, mà còn quyết sống chết với nhau!"
"Mời hai vị lên võ đài!" Đạo sĩ Thanh Phong đích thân làm trọng tài. "Vèo!"
Tả Tiền Phương dậm chân, chỉ một bước đã nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, động tác gọn gàng dứt khoát.
"Thiếu gia cố lên, nện chết lão già đó đi!" Cẩu Phú Quý giơ nắm đấm ủng hộ.
Vật Tương Vong liếc hắn một cái, chỉ trích: "Phú Quý, cậu không cảm thấy từ nện dùng không thích hợp à?”
Hở?
Cẩu Phú Quý suy nghĩ lại thấy gã nói cũng có lý nên sửa lời: "Thiếu gia, đấm chết lão già đó đi!"
"Không biết nói thì tốt nhất đừng nói nữa." Vật Tương Vong tức giận nói.
"Vậy nên nói gì?"
Cẩu Phú Quý ngơ ngác.
"Khu khụ... Nghe này!"
Vật Tương Vong hắng giọng nói: "Thiếu gia, giãm chết lão già khốn nạn không biết xấu hổ, trăm tuổi còn đi cắt bao quy đ@u, nửa đêm nhìn lén con gái tắm rửa!"
Mẹ nó!
Cẩu Phú Quý giơ ngón tay cái lên và khâm phục nói: "Tương Vong, nói hay lắm!"
Mọi người đều bị lời nói ngạo mạn của hai anh em này làm cho khiếp sợ, thực sự không ngờ trên đời lại có người “tài giỏi” như vậy.
"Hai người có thể nghiêm túc chút được không, đừng có bôi nhọ sư thúc tổ đó?"
Bạch Tố Y tức giận nói.
"Thánh nữ Bạch, chúng ta bôi nhọ thiếu gia khi nào? Rõ ràng là chúng ta đang cỗ vũ đấy chứ?"
Cẩu Phú Quý bất mãn mà phản bác.
Bạch Tổ Y còn muốn nói gì nữa...
"Hai vị anh hùng trẻ tuổi này rất phóng khoáng, muốn nói gì thì nói, con gái như ta đây thật sự rất khâm phục."
Cung Nghê Thường cách đó không xa vừa lúc đi tới, mở miệng đã bày tỏ ý kiến của mình.
"Ồ, xin hỏi người đẹp tên họ là gì?" Mắt Vật Tương Vong như sáng lên. "Người đẹp, tôi tên là Cẩu Phú Quý, xin được hỏi cô... tên họ cô!"
Cẩu Phú Quý cũng bị vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt vời của Cung Nghê Thường làm cho kinh ngạc, kích động đến mức không nói nên lời.
Vật Tương Vong lập tức dùng cánh tay đẩy Cẩu Phú Quý, cảnh cáo: “Tôi nhìn thấy trước, cậu đừng có mà nghĩ.”
"Cút đi, tôi mới là người nhìn thấy đầu tiên!" Cẩu Phú Quý sao mà chịu nhường được.
Thấy cảnh này, Cung Nghê Thường che miệng cười nói: “Tôi đây tên là Cung Nghê Thường, là bạn của thiếu gia các người!”
"Hóa ra là bạn của thiếu gia!" "Xin lỗi, xin lỗi..."
Hai chữ “thiếu gia” ngay lập tức khiến hai người Cẩu Phú Quý như bị sét đánh, bọn hắn lập quăng ngay những suy nghĩ xấu xa của mình khỏi đầu.
Đùa à? Người phụ nữ mà Lý Trạch Vũ để ý sao bọn hắn dám có một chút ý tưởng nào được chứ.
Có khi chết người đó!
"Cung Nghê Thường, cô đến Tiêu Dao Cung chúng ta làm gì?"
Bạch Tố Y hỏi với vẻ thù địch.
Cung Nghê Thường nhoẻn miệng cười nói: Không phải tôi vừa mới à? Tôi là
bạn của sư thúc tổ phái các người, mà là bạn bè đương nhiên là nên tới ủng hộ rồi.
Ngay khi mấy người đang nói chuyện với nhau, hai người trên võ đài đã có hành động.
"Bốp!"
Lần này Tả Thiên Thu lựa chọn ra đòn trước, thả người nhảy lên, đồng thời tay hóa thành đao chém từ trên trời xuống.
"Bang bang!"
Lý Trạch Vũ giơ tay chặn đòn, sau đó mượn đà nghiêng người nhảy sang một bên rồi đá mạnh vào chân.
Tả Thiên Thu không trốn tránh hay rút lui mà giơ tay lên vung ra một cú đấm mạnh.
“Bốp... Nắm đấm và cảng chân va vào nhau. "Vụt"
Tả Thiên Thu loạng choạng lùi lại hai bước, không ngờ rằng sức lựuc của Lý Trạch Vũ lại mạnh mẽ đến thết