"Bùm bùm..."
Đạo sĩ Vân Trung đâm sầm vào một trong những trụ Chống Trời, ngay sau đó trên trụ đá bắt đầu xuất hiện một số vết nứt.
"Sư phụ!"
"Sư tổi"
Đạo sĩ Bạch Vũ và đạo sĩ Thanh Phong cùng nhau bước lên phía trước đỡ đạo sĩ Vân Trung đứng lên.
Ông che ngực, vội vàng ổn định vết thương.
Lý Trạch Vũ vỗ vỗ bụi trên người, có chút trách móc nói: "Sư huynh, huynh thật là, bảo huynh đừng thử thì huynh lại cố phải thử bằng được, may mà đệ kịp thời thu lực lại nếu không một đấm này đã khiến tính mạng nhỏ của huynh khó đảm bảo rồi!"
Một số người bị khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Chỉ với một cú đấm, cường giả Cảnh giới Thiên Nhân hiếm có trong thiên hạ đã bị đánh bại.
Hơn nữa người ta còn nói đã hạ thủ lưu tình... "Mọi người tránh ra."
Lý Trạch Vũ ra lệnh sau đó dùng hai tay áp sát vào lưng đạo sĩ Vân Trung, một luồng khí trắng mờ nhạt xuất hiện.
Khuôn mặt tái nhợt của đạo sĩ Vân Trung lập tức trở nên hồng hào với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Âm ầm!"
Lý Trạch Vũ thu tay lại sau đó bấm vào vài huyệt đạo của đối phương: "Tĩnh dưỡng ba ngày là ổn rồi."
"Cảm ơn sư đệt"
Đạo sĩ Vân Trung chắp tay thi lễ.
"Sư tổ!"
Đạo sĩ Thanh Phong chợt mở miệng.
Mấy người đồng loạt quay sang nhìn.
"Sư tổ, đệ tử muốn nhường vị trí Chưởng giáo cho Trạch Vũ sư tổi"
Đạo sĩ Thanh Phong nói: "Đệ tử tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Trạch Vũ sư tổ, Đạo môn chúng ta nhất định có thể tiến xa hơn!"
Nghe vậy, đạo sĩ Bạch Vũ với đạo sĩ Vân Trung liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được ý đồ của đạo sĩ Thanh Phong.
Mặc dù Lý Trạch Vũ là sư tổ của Đạo môn nhưng hẳn cũng là sư tổ của Tiêu Diêu Cung, và nếu người của Thiền Lâm Tự biết được hòa thượng Nhất Trinh chính là sư tổ của Lý Trạch Vũ thì hắn chắc chắn cũng sẽ trở thành sư tổ của Thiền Lâm Tự.
Đạo môn muốn giữ lại Lý Trạch Vũ, vậy cách duy nhất chính là giao vị trí Chưởng giáo cho hắn!
"Sư phụ, ta nghĩ đề nghị của Thanh Phong rất tốt!" Đạo sĩ Bạch Vũ lập tức bày tỏ thái độ.
Đạo sĩ Vân Trung lại càng không có ý phản đối, lập tức đưa ra quyết định cuối cùng: "Sư đệ, từ nay về sau, đệ sẽ là Chưởng giáo mới của Đạo môn chúng ta!"
Lý Trạch Vũ sao có thể không đoán được bọn họ đang nghĩ gì, vội vàng từ chối: "Sư huynh, đừng nói đùa, đệ tự do tự tại quen rồi, không chịu nổi sự trói buộc như thế đâu!"
Nói xong, hắn không cho mấy người bọn họ cơ hội thuyết phục nữa, thân hình chợt lóe liền rời khỏi đại điện Chân Võ.
"Sư đệ, sư đệ..." Đạo sĩ Vân Trung kêu lên nhưng không có ai đáp lại. Đạo sĩ Thanh Phong hối hận nói: Dù sao sư tổ vẫn còn quá trẻ!"
Vị trí Chưởng giáo Đạo môn này đủ để cho vô số người tranh giành vỡ đầu, cho dù lúc trước khi ông ấy ngồi lên vị trí này cũng tốn rất nhiều công sức.
Tuy nhiên, Lý Trạch Vũ thậm chí còn chẳng thèm để mắt tới.
"Mặc dù sư đệ còn trẻ nhưng bản lĩnh coi tiền bạc như cặn bã, xem quyền lực không là gì này thì không phải người nào cũng có thể so sánh cùng!"
Đạo sĩ Vân Trung khen ngợi từ tận đáy lòng.
Đạo sĩ Thanh Phong và đạo sĩ Bạch Vũ im lặng gật đầu, đồng ý với câu nói này.
Trong khi đó.
Ngay khi Lý Trạch Vũ rời khỏi đại điện Chân Võ, trở về nơi ở của mình thì hắn phát hiện Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang rất bận rộn.
Bận rộn phục vụ ba người phụ nữ! "Cung nữ hiệp uống chút Coca đi!" "Cô Tề ăn chút trái cây đi!"
"Thánh Nữ Bạch, xin mời uống trà..."
Ba cô gái Cung Nghê Thường, Tê Tiên Nhi cùng với Bạch Tố Y đang tụ tập lại với nhau.
Người ta nói rằng ba người phụ nữ thành một cái chợ, chưa kể còn là ba người phụ nữ siêu đẹp nữa!
Ngay khi Lý Trạch Vũ đi vào, hắn liền cảm nhận được một bầu không khí vi diệu.