“Cung Nghê Thường thắng.”
“Tê Tiên Nhi thắng.”
Cùng với Lý Trạch Vũ giành được vị trí đầu não, ba vị trí đầu của hội võ đạo lần này đã xuất hiện.
Sau đó chính là tranh đoạt bảo tọa hạng nhất và hạng nhì.
“Để cho công bằng, ba người thắng sẽ tiến hành rút thăm quyết đấu... “Tôi nhận thua.”
Huyền Tâm chưa nói xong, Cung Nghê Thường đã bày tỏ thái độ. Trong chốc lát, toàn trường trở nên yên tĩnh như chết.
“Tiểu nữ tử tự biết không phải đối thủ của Lý thiếu hiệp và Tê cô nương, cho nên quyết định nhận thua.” Cung Nghê Thường lại nói.
Mặc dù mọi người ở đây giật mình khiếp sợ nhưng không để kết quả này trong lòng.
Chỉ có sư thái Diệt Tình kích động không thôi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Lý Trạch Vũ và Tề Tiên Nhi, rốt cuộc không còn gì lo lắng nữa.
“Rời khỏi thì rời khỏi đi, tranh thủ thời gian tiếp tục tranh tài.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi vẫn chờ Lý thiếu hiệp lấy giải quán quân đấy.”
Người đặt cược nhiệt tình tiến lên, có hơi không kịp chờ đợi.
Tống Thành Công trong đám đông cười lạnh trong lòng.
Còn muốn thắng tiền?
Muốn cái rắm, một đám ngu ngốc.
“Sư huynh, vừa nấy vì sao huynh phải để ta cố ý thua đệ tử phái Nga Mi?”
Đường Hồng Tuyết bất mãn hỏi.
“Sư muộu, đợi sau này sư huynh lại nói cho muội.” Tống Thành Công trừng mắt nhìn, lập tức cúi đầu nói nhỏ bên tai Đường Hồng Tuyết: “Không phải muội muốn đi du lịch vòng quanh thế giới à? Sư huynh có tiền, đợi mấy ngày nữa sư huynh sẽ dẫn muội đi.”
Trong lúc nói chuyện không quên lặng lẽ sờ mộng người kia một cái.
“Sư huynh thật đáng ghét.”
Mặc dù Đường Hồng Tuyết đã hơn bốn mươi, nhưng dáng vẻ thướt tha vẫn còn, dáng vẻ xinh đẹp kia của bà ta vừa run lên xém chút đã khiến Tống Thành
Công không nhịn được kéo bà ta qua nhào nặn.
Bên kia.
Lý Trạch Vũ và Tề Tiên Nhi cùng nhau bước vào sân thi đấu dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người.
“Tê cô nương, xin chỉ giáo.” Lý Trạch Vũ nghiêm mặt.
Cho dù giả vờ cũng phải làm dáng tí, không thể để mình thua trực tiếp quá. “Lý thiếu hiệp, mời.”
Tê Tiên Nhi phối hợp ăn ý, trong mắt đều là bóng hình Lý Trạch Vũ.
“Lý thiếu hiệp, một chiêu giải quyết cô ta.”
“Lý thiếu hiệp, chúng tôi ủng hộ anh.”
“Tê cô nương nhận thua đi, thua bởi Lý thiếu hiệp không mất mặt.”
Người xem cuộc chiến mở miệng thuyết phục.
Trong lòng Bạch Tố Y cách đó không xa cảm thấy khó chịu, nhưng không nghĩ ra vì sao lại tức giận như vậy.
“Hình như thánh nữ rung động với sư thúc tổ.”
“Haizz, sư thúc tổ ưu tú như vậy, nếu hai ta trẻ hơn mười mấy hai mươi tuổi thì cũng không chống đỡ được trước sức quyến rũ của hắn.”
Hỏa Phượng và Thanh Phượng châu đầu ghé tai. Trên sân đấu võ.
“Tôi đến đây." Lý Trạch Vũ cười tinh nghịch, dưới chân lập tức di chuyển, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tề Tiên Nhi.
“Keng!” Tê Tiên Nhi giơ kiếm lên đón lấy.