“Hỗn láo, Tư Dư, cháu nói hươu nói vượn gì vậy
Sắc mặt Tề Đông Lâm tối sâm.
Mắng Lý Trạch Vũ thì được nhưng không được mắng cả nhà hắn.
Dù sao ngay cả Long chủ cũng phải nhún nhường trước ông cụ nhà họ Lý ba phần!
“Tốt lắm!”
Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: “Ngay cả ông cụ nhà tôi cũng dám mắng, tiểu cô nương Tề Tư Dư này thật dũng cảm!”
Có lẽ Tê Tư Dư cũng nhận ra mình nói sai, nhưng lời đã nói không thể rút lại, chỉ đành bất chấp nói: “Mắng thì mắng, thế nào?”
“Tốt, rất tốt!” Lý Trạch Vũ hất tay nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó, hắn dẫn Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi.
“Nha đầu chết tiệt này, ông đã bảo cháu phải sửa cách nói chuyện rồi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, giờ thì hay rồi...”
Tê Đông Lâm than thầm một tiếng, nói: “Lập tức xuất cảnh, ra nước ngoài ở một thời gian.”
“Ông nội, ông là Trấn Nam Vương mài Tại sao cháu phải chạy?”
Tê Tư Dư kinh ngạc hỏi.
Tê Đông Lâm hận không thể luyện sắt thành thép, nói: “Ông nội là Trấn Nam Vương, nhưng không phải là chủ của Đại Hạ. Ở Nam Cảng, cháu muốn mắng ai cũng được nhưng người kia của nhà họ Lý, cho dù bị đánh chết cũng không được bất kính!”
“A!”
Tê Tư Dư sững sờ tại chỗ.
Tê Đông Lâm quát: “Cháu còn a cái gì, còn không mau đi đi!”
“Được, được rồi!”
Tề Tư Dư vội vã rời đi.
Nửa giờ sau, tại sân bay Nam Cảng.
Tề Tư Dư đang chuẩn bị lên máy bay thì xung quanh đột nhiên xuất hiện hơn mười người đàn ông.
“Tê Tư Dư đúng không? Chúng tôi là người của Long Tổ, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Người đàn ông đứng đầu nói rõ thân phận của mình.
Tề Tư Dư lập tức hoảng sợ, nói: “Ông nội tôi là Trấn Nam Vương, các người không thể bắt tôi!”
“Dẫn đi!"
Người đàn ông cầm đầu vung tay lên.
“Wow, đại minh tinh Tề Tư Dư bị bắt!”
“Vòng người hâm mộ loạn rồi, nhất định đã làm gì đó xấu hổi” “Cũng có thể là đắc tội với nhân vật lớn nào đó...”
Không ít người qua đường nhận ra thân phận của Tề Tư Dư, tất cả đều thở dài.
Cùng lúc đó, tại phủ Trấn Nam Vương.
Tê Đông Lâm liên tục gọi cho Tê Kiêu nhưng không được, sau đó lại nghe tin cháu gái bị người của Long Tổ mang đi.
Trực giác trong lòng nói cho ông ta biết, mưa bão sắp ập đến rồi! “Chuẩn bị phi cơ, tôi muốn đến Hoàng Thành!”
Ông ta phải gặp trực tiếp ông chủ cũ, một phần để xin lỗi thay cháu gái, một phần khác là muốn biết tại sao Lý Trạch Vũ đột nhiên nhằm vào con ông ta.
Trong một nhà hàng đứng đầu Nam Cảng.
Lý Trạch Vũ và hai người còn lại gọi một bàn đầy đồ ăn và ăn uống vô cùng vui vẻ.
“Thiếu gia, tại sao vừa rồi không trực tiếp xé nát miệng con tiện nhân kia?” Vật Tương Vong nghĩ mãi cũng không ra.
Dù sao Lý Trạch Vũ mà gã biết là người có thù sẽ báo ngay, trong từ điển của hắn không có từ nhẫn nhịn.
“Đừng hỏi chuyện này, ăn cơm đi.”
Lý Trạch Vũ cũng không giải thích nhiều.
“Trần tiểu thư, mời đi lối này!”
Đúng lúc này, một cặp nam nữ đi vào nhà hàng.
Người đàn ông thì khôi ngô, phóng khoáng, người phụ nữ thì xinh đẹp, nền nã. Ánh mắt của Lý Trạch Vũ tức bị hai người hấp dẫn.
Bởi vì người phụ nữ đó không ai khác chính là vị hôn thê của hắn Trần Thanh Tuyết!
Có lẽ là phản xạ có điều kiện, Trần Thanh Tuyết cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Lý Trạch Vũ.
Đột nhiên, tim của Trần Thanh Tuyết đập thình thịch như đã làm sai chuyện gì đó.
“Trần tiểu thư, tôi đã đặt phòng riêng rồi, chúng ta vào thôi!”
Người đàn ông vô cùng lịch lãm nói.
Nhưng Trần Thanh Tuyết không để ý tới anh ta nữa, mà dẫm lên giày cao gót đi thẳng đến chỗ Lý Trạch Vũ...